Tự nhiên đợt này lười quá. Nhiều việc đan xen tạo nên cảm giác không tập trung vào học, viết lách hay thư giãn gì cả. Lịch học một tuần 4 buổi thì nghỉ mất một buổi rồi. Hôm qua đi họp phụ huynh có mấy việc buồn cười, buồn mà cười ý. Thôi, kệ. Cứ phải tự động viên mình và hy vọng vậy, ai thương mình và thương con mình bằng mình đây ! Nghĩ đến việc gì trong tương lai để cả nhà cùng vui vậy.
Sáng nay đến cơ quan, vác theo một đống sách vở để tự học bù bài hôm nghỉ, cũng chỉ học được vài chữ. Nghe lại bài hát tiếng Anh "When You Come Home" học hôm tuần trước bỗng như thấy hình ảnh tương lai của mình...
Ngày con còn bé,
... bạn bè cười khi con ngã đau, mẹ nói với con qua điện thoại "Mẹ xin lỗi, con trai. Con thật là dũng cảm" và cười khi nói... khi con về nhà, dù có bao xa, chạy qua cửa vào trong vòng tay mẹ, đó là nơi con được yêu, được thuộc về... mẹ ở đây khi con trở về ...
Khi con trưởng thành,
...Vẫy tay chào mẹ lên máy bay, vì công việc đầu tiên ở một thành phố lớn, con tìm thấy bức thư Mẹ dấu trong túi áo khoác, thư viết rằng "Mẹ rất nhớ con, Mẹ luôn ở đây chờ đợi con trở về... dù có xa bao nhiêu, khi con trở về, bước qua cửa và trong vòng tay mẹ, nơi đó là tình yêu, là nơi con thuộc về ..."
Khi con trở về,
.... bác sĩ nói "Tôi nghĩ bây giờ bà không thể nghe bạn nói, bà đang hấp hối. Tốt nhất là bạn nên rời khỏi đây"... Con đã thì thầm khi bước đi "Mẹ ơi, con yêu mẹ"... Nơi cánh cửa con đã dừng lại vì bỗng nghe Mẹ nói "Con trai, mẹ yêu con, nhưng họ đang gọi Mẹ đi rồi. Hãy hứa với mẹ trước khi mẹ đi ... Khi con trở về... dù có xa bao nhiêu, hãy chạy đến và trong vòng tay mẹ... Mẹ sẽ ở đây khi con trở về..."