Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Phố xưa


Nếu có thể, anh sẽ về phố cũ
Nhặt lá vàng trên lối nhỏ từng đi.
Nếu có thể, anh hoá mình làm cỏ
Ôm ước ao chờ đón gót em về.

Nếu có thể, anh hoá làm tất cả
Làm lá vàng, cỏ dại, hoặc cây khô
Nếu có thể, anh sẽ không vội vã
Đánh mất em như thuở ấy, dại khờ...

Em thấy đấy, tất cả đều có thể
Lá vàng rơi, cây khô đứng trơ cành
Cỏ đợi mãi, sao em không về nhỉ
Anh một mình.
Anh không thể là anh !

Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Việt Nam sẽ học Bắc Triều Tiên


       Tôi đã từng có lần tranh luận bằng ý kiến trái ngược với chồng về đất nước và con người Triều Tiên. Cá nhân tôi cho rằng, đất nước Triều Tiên là đất nước mà Việt Nam có nhiều điều không chỉ nghiên cứu, học tập mà còn không sánh kịp. Nghe rất chi là phản cảm phải không ? Và, kết cục là cách nhìn nhận và đánh giá về Việt Nam và Triều Tiên của tôi và chồng lại vênh nhau !

       Hôm nay, đọc bài viết này, tôi thấy mình hình như hay đúng ! (Tinh vi tí !)

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Không đề gửi ngày xưa


                                  Ngày xưa chập chững thơ tình 
                                  Bao nhiêu thương nhớ đều dành cho Em. 
                                  Lẽ nào người đã vội quên, 
                                  Lẽ nào người nỡ theo thuyền sang ngang. 
                                  Bỏ lời thề ấy dở dang, 
                                  Bỏ tôi đứng giữa bẽ bàng cô đơn. 
                                  Thơ xưa đọc lại thật buồn 
                                  Rượu không dìm hết nhớ thương vơi đầy. 
                                  Thơ tình Em trả lại đây 
                                  Sao không trả cả những ngày mới quen ? 

                                  Bến xưa giờ vắng bóng thuyền 
                                  Chiều in bóng kẻ vô duyên cuối đường...

Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Gặp lại cái mặt đểu đểu


         Chiều nay, tranh thủ ra hàng cắt tóc cắt tỉa cho ngắn bớt vì thèm được cảm giác có ai đó chăm sóc cho mình quá ! Thêm hy vọng là tạo ra một kiểu tóc tuy cũ mà mới một chút cho tinh thần phấn chấn, chứ mấy tuần vừa rồi nhiều thứ phải nghĩ quá, tự nhìn cái bổn mặt mình còn chán nữa là những người xung quanh ! Lúc xong, nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, đang nhìn ngó lại dung nhan lần nữa trong gương để "hồi hôm" thì nghe cô bạn cắt tóc đang dọn đồ nghề phía sau lưng nói khe khẽ với 2 đồng nghiệp trong quán :
- Cái ông hay đóng vai công an đểu đểu trên tivi đấy !
Nghe vậy nhưng mình cũng không để ý lắm, vì nghĩ cô ấy bình luận gì về phim ảnh hoặc ai đó lướt qua ở ngoài đường. Nhưng, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình ở trong gương là một anh sĩ quan quân đội mặc đồng phục cao to đi vào, có vẻ tự nhiên như là khách hàng vào gội đầu cắt tóc hoặc người quen của chủ quán vậy. Một giây lướt qua thôi mà mình chợt cất lời như súng bị cướp cò :
- Ôi, anh Hải ! Em chào anh.
- Anh chào em ! 
Kèm theo là mặt tươi hớn hở cùng cánh tay anh chìa ra cũng như phản xạ ! Mình giơ tay bắt cái chặt mà trong đầu bỗng đắn đo, liệu có đúng anh ấy nhớ ra mình thật không nhỉ ?
- Em học cùng anh trong Học viện Tư pháp !
- Anh nhớ rồi !
Lịch sự là chuyện dễ thôi nên mình vẫn hơi nghi nghi, không hiểu có phải nhận ra thật không hay là "tiện mồm" nói thế ! Đúng là, đa nghi là thứ không dễ mất đi của dân nhà Luật !


Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Tìm lại tấm chân tình


Lần gần nhất Sa gửi cho tôi những dòng tin nhắn qua Yahoo Messenger khi tôi đang dừng xe bên đường chờ bạn. Tranh thủ trả lời những câu Sa hỏi thăm một cách chừng mực rồi chào em khi phải đi. Tôi cảm nhận rõ sự hẫng hụt của Sa vì hình như những lời đáp lại của tôi làm cho em nghĩ rằng tôi không mặn mà khi nói chuyện. Tôi âm thầm trách mình sao kém cỏi, không thể nói với Sa rằng, đôi khi tôi rất nhớ em, tôi luôn nghĩ về Sa như một người bạn quý, tự hào khi hai chị em đã từng thân thiết, quý trọng nhau.

Sa là một cô gái xinh đẹp, sâu sắc và tình cảm. Khi em viết cho tôi “… và hình như em đã khóc” là khi ở Việt Nam nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi. Sự chân tình bị che lấp đi bởi sự ngang ngạnh của tôi gần chục năm qua như vỡ òa, tan chảy. Tôi biết, tôi lặng lẽ suốt bằng ấy thời gian bởi đã có lúc tôi từng nghĩ Sa không chân thực, bởi niềm tin tôi giành cho em bị lung lay mặc dù em đã cố thanh minh, giải thích. Tôi im lặng, Sa cảm nhận được điều đó và đã quyết định từ giã công việc mới có được là vị trí trưởng phòng kinh doanh xuất nhập khẩu ở một công ty xây dựng nhờ sự giúp đỡ, giới thiệu của tôi.

Tôi vốn thế, sẽ im lặng khi thấy rằng điều nói ra sẽ không làm cho suy nghĩ của mình thay đổi cho dù Sa làm mọi việc như muốn chứng minh cho tôi thấy sự trung thực của mình. Tôi biết hết nhưng không hiểu sao cứ lặng im như vậy để rồi tôi và Sa mất tin nhau từ ấy. Số điện thoại của tôi cũng một lần thay đổi, duy chỉ có địa chỉ Yahoo là vẫn giữ nguyên. 



Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Lời sa mạc


                                            Tình yêu ấy biến anh thành hạt cát
                                            Ước gì em đã chẳng hóa Mặt trời
                                            Thiêu đốt anh ngày ngày bỏng rát
                                            Biết đâu là những khô khát khôn nguôi.

                                            Tình yêu ấy biến anh thành đá tảng
                                            Như vô tri vô giác đứng bên đời
                                            May mắn quá, trái tim này không chết
                                            Vẫn còn mơ sống lại thuở yêu người.

Nếu được sống thêm lần nữa


        Một ngày, khi được hỏi rằng: “Nếu được sống thêm lần nữa, cô có muốn thay đổi điều gì không?”, tôi đã trả lời: “Không”. Nhưng sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ...


      Nếu có thêm một cuộc đời khác:

     - Tôi sẽ ...

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Cái bọn hóng hớt


         Hôm cuối tuần, mới 10 giờ sáng đội cựu sinh viên Luật K15 đã í ới gọi nhau đi liên hoan chúc mừng một chiến sĩ vừa bảo vệ xong luận án thạc sĩ Luật. Mình thì phải nấu cơm vì chẳng lẽ cuối tuần có mặt đầy đủ mọi người ở nhà lại tót đi, nên tận hơn 12 giờ mới đến. Đúng lúc chiến sự đang hồi sôi  nổi nên mình cũng nổi sôi theo !



Nhìn lại, thấy cái bọn học Luật hóng hớt cũng kinh ra phết !

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Vết khuyết tri ân


         Ngày 20-11 đã qua đi, hôm nay đọc được bài này. Đâu đó có những điều giống như tôi hằng tâm tư vậy...

        " Vết khuyết tri ân 

         Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
         

trianthayco-5125-1384940018.jpg
   Có lẽ không nên chỉ đợi đến ngày 20/11 mới nhớ tới ơn thầy cô

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Màu của tháng năm


           Ngày 20 -11, bỗng dưng đọc được bài thơ này của một bạn thời sinh viên trường Luật. Post lên vì thấy hay quá cơ. Màu mực, màu nắng, màu của thời gian... cứ quên là nhớ !

                               "Người kể cho ta nghe màu của tháng năm
                                Trong những bức thư ngày xưa viết vội
                                Nét mực nhòe bối rối
                                Nụ cười của người vẫn ồn ào, sôi nổi
                                Riêng năm tháng thì lặng yên
                                Màu của tháng năm là những bậc thềm ngoài hiên
                                Là màu nắng nhuộm vàng từ tán lá
                                Thời gian trôi đi người giờ xa lạ quá
                                Ta cũng quên mất rồi... màu của tháng năm xưa"



Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Đâu là cảm xúc thật ?




 Lại một lần nữa Tôm nói :
- Sáng nay con được nêu tên trên toàn trường vì đạt giải 3 của trường, vào đội tuyển Anh thi Quận.
Mình biết rồi vì tuần trước Tôm đã khoe:
- Có điểm thi học sinh giỏi vòng trường rồi đấy mẹ, con đạt 18/20 điểm.
Mình chẳng thấy rung rinh gì, còn nghĩ "vòng thi Quận có giải mới quan trọng, chứ trường thì...". Mình hỏi :
- Có nhiều bạn được nêu tên không ?
Tôm nói :
- Cũng nhiều vì 11,5 điểm đã được vào đội tuyển nhưng lớp con chỉ một mình con có giải.
Chẳng hiểu sao mình lại còn cố một câu :
- Tốt. Tuyên dương thế có giấy khen gì kèm theo không ? (Hỏi hâm thế đấy !) 

Chợt nghĩ, sao Tôm đạt được gì mình cũng thấy bình thường trong khi Ốc thì...

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Bài văn sáng tạo


       
Bài văn đạt 7,5 điểm và lời phê “Bài viết của em nằm ngoài sức tưởng tượng của cô” đang được cư dân mạng share “điên đảo” trong hai ngày nay. Bài văn được đăng lại trên các trang giải trí và được bình luận là “giống một thứ thuốc giúp làm giảm stress”.


Bài văn có nội dung như sau:

"Đề bài: 

Tưởng tượng 20 năm sau, một ngày em về thăm trường, viết thư cho 1 người bạn cùng học ngày ấy kể lại buổi thăm trường này.


Bài làm :                                                                                   
Mặt trăng, 12 tháng 6 năm 2033
Khánh thân mến !

Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?


Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.


Cô giàu có chứ ạ ?



Hai đứa bé co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?".

Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì mưa lạnh. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!".

Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi dép lê sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô. Cacao và bánh mỳ nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu trong gia đình.

Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng. Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô có giàu không ạ?".



Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Tiểu yêu phớt bố già


Xem lại ảnh chụp khi cả nhà đi chơi thấy nhiều ảnh đẹp nhưng nhiều ảnh cứ như "chuyện ba người !". Nhớ lúc còn bé thì cứ xoắn lấy bố, vậy mà mới lớn lên một tí thì bố chỉ là... cái đuôi ! 






Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Câu chuyện buồn chiều mưa


                                    Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
                                    Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
                                    Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
                                    Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

                                    Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
                                    Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
                                    Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
                                    Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.


Gửi...


                               Dù chỉ là một thoáng hanh hao
                               Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
                               Để rồi thấy lại như người mắc nợ
                               Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.

                               Dường như là thi thoảng trong đêm
                               Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
                               Dù vẫn biết đó là điều vô lý
                               Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.



Heo may


Nghe tin bên ấy heo may
Cũng se se lạnh bên này đó em.

Nhủ lòng chắc chẳng phải duyên
Chẳng qua chỉ chút ngẫu nhiên của giời.

Ván kia đã đóng thuyền rồi
Mùa ơi đừng dụ ta ngồi gỡ ra…


Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Đồng chí là rất quý


        Chuẩn bị đi chơi một mình trước hàng 2-3 tháng, vậy mà gặp một "đồng chí" mình thổ lộ thế là tan nát kế hoạch ! Đồng chí nói cũng muốn đi một mình thì làm sao không động viên cho được, thế là 2 đồng chí một mình thành hai mình hẹn gặp nhau tại Đà Nẵng. Cứ cùng chí hướng là "đầu súng trăng treo" thế đấy !

    
       Book chuyến bay lúc 8:05 phút ngày 20-10, sát đến hôm đi rồi Vietnamairlines lại báo toàn bộ chuyến bay đổi giờ thành 6:35 phút, điên quá. Thế là phải lọ mọ dậy từ 4 giờ để 4:30 ra khỏi nhà, trời còn tối mò. Đã gọi taxi Mai Linh chờ vậy nên cứ thế là lên đường thôi, mọi thứ gọn gàng trong một balo, khoác trên vai là không sợ quên gì cả, giá một chiều Hanoi - Noibai là 230.000 đồng, ra đến nơi "tip" cho lái xe tờ 10.000 lấy may sáng sớm, đồng chí tươi cười cảm ơn.

        Nhìn đồng hồ mới 5:15, thì ra lái xe đi nhanh quá, có hơn 30 phút đã đến nơi, thế là làm thủ tục rồi nghĩ sẽ lên tầng 4 ăn sáng cafe dù đã hẹn ăn sáng ở Đà Nẵng. Còn hơn 1 tiếng mới bay, chẳng lẽ lại đi loăng quăng ? giá mà sân bay Nội Bài nó to bằng sân bay Singapore thì mình cũng loăng quăng thật, nhưng đây thì chỉ kiếm chỗ ngồi là yên thôi. Thế là vào thang máy, lên khu dịch vụ, không có một ma nào cả từ nhân viên cho đến khách hàng, vắng teo. Làm kiểu ảnh rồi ngồi vào ghế chỗ mọi khi mỗi lần đi vẫn hay ngồi thì được một chị dọn dẹp nói là phải chờ đến 6:00 mới có người phục vụ, thế thì đi xuống check in vào trong phòng chờ lên máy bay (departure loung) vậy.

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Niềm tin và những điều ngộ ra


Chiều hôm thứ Sáu tuần trước, đi làm về, đang ngóng con vì đến giờ về không thấy. Hàng ngày con vẫn xin ở lại trường 30 phút để chơi bóng rổ, nhà gần nên 6 giờ sẽ có mặt ở nhà. Đang sốt ruột thì nhận được điện thoại con gọi về, nói con chờ lấy quả bóng bị bay xuống hồ Giảng Võ, sợ quá dặn vội con không được tìm cách gì hết, đợi mẹ ra rồi tính. Con nói không cần nhưng rồi cũng nói lại "Mẹ ra cũng được". Đặt vội nồi cơm rồi chạy đi ngay.


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Những người con của Đại tướng


           Những ngày qua, báo chí viết nhiều về Đại tướng, viết nhiều về những tình cảm sâu nặng mà các tầng lớp nhân dân dành cho ông. Song ít ai để ý đến đức tính đáng trân trọng ở các con ông. Đó là cách ứng xử của các con ông với nhân dân. Suốt từ chiều ngày 6/10 cho đến hết ngày 13/10 vậy là một tuần các anh chị đã đứng đó, hầu như không ngủ để đáp lễ hàng chục vạn người dân vào viếng Đại tướng.

          “Hổ phụ sinh hổ tử” Đấy là câu thành ngữ mà người đời dùng để ca ngợi những gia đình mà cha con đều thành danh. Phần nào nó nghiêng về khen ngợi, khích lệ hậu duệ nhiều hơn. Bấy lâu nay, chắc là với tính khiêm nhường của mình nên ít ai biết tới các “hổ tử” cũng như các "ái nữ" của Đại Tướng. Nhưng chỉ với một cử chỉ đó thôi đã thấy các anh, các chị đã không làm hổ danh Người.

          Bắt đầu từ đêm đầu tiên Đại tướng qua đời, nhiều người dân thủ đô đã đến đứng suốt đêm trước ngôi nhà 30 Hoàng Diệu, nơi ở của Đại tướng. Trái tim nhạy cảm của những đứa con của ông đã nhận thấy đó là tín hiệu mà họ phải đáp lại. Ngay hôm sau họ đã quyết định mở rộng cánh cửa nhà mình để những ai yêu thương Người đều có thể đến gần linh hồn Người. Rồi tự nhiên như thế, không cần một dòng thông báo trên báo chí nhưng ai cũng biết, khắp nơi dân chúng đổ về lặng lẽ nối nhau, tay cầm hoa vào viếng Đại tướng. Kể từ hôm đó, những đứa con, những đứa cháu của Người trong trang phục màu đen đứng lặng chứng kiến tấm lòng thơm thảo của những người bình dân với cha mình.

          


Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Ngủ quên thật không nên


           Mấy hôm rồi đều làm việc đến gần 2 giờ sáng mới dừng, sáng nay có hiện tượng thiếu ngủ, mắt sưng, đỏ, cồm cộm rất khó chịu.

           8 giờ 40 phút, cuống cuồng bật dậy vì giấc ngủ thêm sau khi thức giấc lúc 6:30 để gọi con trai dậy đi học. Lúc đó mắt nhắm mắt mở pha một cốc milo nóng giục con uống rồi đi, đưa thêm tiền để con đến trường mua bánh mỳ ăn cho đỡ đói. May mà con trai quen nếp ăn ở nhà, không cầu kỳ nên lỡ bữa đến trường ăn gì cũng được nên mình cũng phần nào yên tâm, đỡ áy náy. Con đi rồi, chẳng nhớ nổi đã đi vào giường ngủ tiếp từ lúc nào, choàng tỉnh dậy thì đã thôi rồi...


Nơi ôm ấp giấc ngủ ngàn thu của Người


(Kienthuc.net.vn) - Với Đại tướng, quê hương ruột rà không chỉ là làng Tuy Lộc, huyện Lệ Thủy. Nếu như Lệ Thủy có vinh dự là nơi sinh thành Đại tướng thì huyện Quảng Trạch là nơi ôm ấp giấc ngủ ngàn thu của Người.



Khi biết thông tin Đại tướng Võ Nguyên Giáp sẽ được an táng tại khu vực Vũng Chùa - Đảo Yến (huyện Quảng Trạch, Quảng Bình), nhiều người dân Quảng Bình đã vô cùng xúc động và ngưỡng mộ Đại tướng.
Nhà văn Nguyễn Quang Vinh chia sẻ trên trang cá nhân của mình. Ông nói, lúc đầu ông cũng ngỡ ngàng không hiểu vì sao gia đình của Đại tướng không chọn làng quê của Người để an táng, mà lại chọn Vũng Chùa - Đảo Yến thuộc xã Quảng Đông, huyện Quảng Trạch (huyện của ông).

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Dẫu rằng trời xanh...


DẪU  RẰNG  TRỜI  XANH  BIẾT  LÀ  MÃI  MÃI
MÀ  SAO  NGHE  NHÓI  Ở  TRONG  TIM...

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Những lời khuyên hữu ích (ST)


Bài này dành cho những ai trên 60 tuổi và còn khỏe mạnh

Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).

Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 10 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng có tiết kiệm quá mức.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Người chủ trang viên và gã ăn mày


       Ngươi thấy đấy, không phải dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ ?

Mint
(Dịch từ Literg)

         Một người ăn mày tội nghiệp cụt một cánh tay đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Nhìn tay áo trống trải đung đưa của người đàn ông, người nào cũng đều khẳng khái bố thí cho. Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày:
    
     - Ngươi giúp ta chuyển đống gạch này ra nhà sau đi.
        Người ăn mày giận dữ nói:
     - Tôi chỉ có một tay, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không muốn cho thì thôi vậy, cần chi phải trêu ghẹo người khác?
        Vị chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống bắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ dùng một tay để chuyển, sau đó bà nói:
      - Ngươi thấy đấy, không phải dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ ?

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Khi con trở về

         
       Tự nhiên đợt này lười quá. Nhiều việc đan xen tạo nên cảm giác không tập trung vào học, viết lách hay thư giãn gì cả. Lịch học một tuần 4 buổi thì nghỉ mất một buổi rồi. Hôm qua đi họp phụ huynh có mấy việc buồn cười, buồn mà cười ý. Thôi, kệ. Cứ phải tự động viên mình và hy vọng vậy, ai thương mình và thương con mình bằng mình đây ! Nghĩ đến việc gì trong tương lai để cả nhà cùng vui vậy.

        Sáng nay đến cơ quan, vác theo một đống sách vở để tự học bù bài hôm nghỉ, cũng chỉ học được vài chữ. Nghe lại bài hát tiếng Anh "When You Come Home" học hôm tuần trước bỗng như thấy hình ảnh tương lai của mình... 

Ngày con còn bé, 
... bạn bè cười khi con ngã đau, mẹ nói với con qua điện thoại "Mẹ xin lỗi, con trai. Con thật là dũng cảm" và cười khi nói... khi con về nhà, dù có bao xa, chạy qua cửa vào trong vòng tay mẹ, đó là nơi con được yêu, được thuộc về... mẹ ở đây khi con trở về ...

Khi con trưởng thành,
...Vẫy tay chào mẹ lên máy bay, vì công việc đầu tiên ở một thành phố lớn, con tìm thấy bức thư Mẹ dấu trong túi áo khoác, thư viết rằng "Mẹ rất nhớ con, Mẹ luôn ở đây chờ đợi con trở về... dù có xa bao nhiêu, khi con trở về, bước qua cửa và trong vòng tay mẹ, nơi đó là tình yêu, là nơi con thuộc về ..."

Khi con trở về,
.... bác sĩ nói "Tôi nghĩ bây giờ bà không thể nghe bạn nói, bà đang hấp hối. Tốt nhất là bạn nên rời khỏi đây"... Con đã thì thầm khi bước đi "Mẹ ơi, con yêu mẹ"...  Nơi cánh cửa con đã dừng lại vì bỗng nghe Mẹ nói "Con trai, mẹ yêu con, nhưng họ đang gọi Mẹ đi rồi. Hãy hứa với mẹ trước khi mẹ đi ... Khi con trở về... dù có xa bao nhiêu, hãy chạy đến và trong vòng tay mẹ... Mẹ sẽ ở đây khi con trở về..."


Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Trống vắng




Chỉ còn là một chiều thu rất xanh
Những nụ hoa trong bình vừa hé nở
Chỉ còn là nỗi lặng im đáng sợ
Giữa bốn bức tường trắng xoá đến vô tâm.

Chỉ còn là một nỗi nhớ không tên
Về một giấc mơ đã chìm vào xa thẳm
Về một tình yêu đã tan vào trong nắng
Vẫn hương vị ngọt ngào mà trống trải vòng tay.

Hôm nay mình bị hâm


        Tự nhiên cứ nghĩ...

        Nếu như trong cuộc sống, đôi lúc ta thấy mình như rơi vào khoảng lặng, nhìn ra xung quanh thấy ngổn ngang... thì biết làm sao đây ? Ai sẽ giúp ta cân bằng lại nếu như chính ta không có ý định phải đi tìm lại sự cân bằng ? Phải chăng, cứ lặng yên cảm nhận thời gian thay cho đi tìm kiếm, nhìn vào nơi rất thật, là tâm hồn, là tình cảm và là những thứ rất riêng…



Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Ba lô là hành trang



       Đi chơi mỗi nơi một khác, mỗi thời điểm một khác. Do vậy, chuyến đi Singapore vừa rồi tôi chọn là thời điểm các con tôi đã bước vào giai đoạn nhận thức khá tốt về những gì đang diễn trong cuộc sống. Mỗi việc tôi làm luôn cố gắng mang một ý nghĩa giáo dục tốt đẹp nào đó, do vậy tôi cũng hy vọng các con tiếp nhận được từ chuyến đi thông điệp này.

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Thủy cung ở Singapore


        Hôm tới thăm Underwater World là ngày thứ Tư, vậy nên không quá đông người. Vé thăm quan nơi này tôi đã book từ khi còn ở nhà nên không lăn tăn gì chuyện phải xếp hàng mua vé. Chỉ tính làm sao đi được vào thời gian hợp lý nhất, để vừa chơi được nhiều vừa hợp lý thời gian thôi.

        Tại cửa kiểm soát, gặp 1 đoàn khách Pakistani ồn ào đi vào, xôn xao trò truyện. Tôi cùng cả nhà tranh thủ đi trước khi cả đoàn kia còn đang mải chụp ảnh theo chỉ đạo của mấy cô hướng dẫn viên trước cái phông hình nơi này, tránh cảnh lúc vào trong đan xen rồi ngửi mùi cà-ri gà ! Kiểu chụp ảnh giống như ở Thái Lan, cứ chụp rồi khi ra về sẽ có một nơi (gọi là Counter) cho xem những hình đã chụp trên màn hình máy vi tính, nếu ưng thì mới trả tiền lấy ảnh. Tuy nhiên, 20 đô la Singapore cho 1 ảnh cỡ 20 x 30cm - hơi bị xít !


Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Mỗi chuyến đi là một bài học lớn


          Kể chuyện đi ăn đi chơi nhiều khi cũng hơi ngài ngại ! Thôi thì, đó là những chuyện đã xảy ra rồi không thay đổi được, nên viết vài dòng lưu lại, cũng là để chia sẻ với mọi người một kỷ niệm vui trong cuộc sống.

         Tôi lên kế hoạch cho chuyến đi Singapore 7 ngày với 6 đêm lưu lại cách đây chừng hơn 1 tháng. Tôi phải tự quyết định mọi việc từ thời gian bao lâu, đi đâu, nghỉ ở đâu... vì cả 3 thành viên còn lại nhà tôi đều là những người đơn giản ! Tôi đã phải lên kế hoạch từng việc một, từ book vé máy bay, đặt phòng khách sạn, tìm nhà homestay, book vé cho các nơi thăm quan, chuẩn bị đồ ăn cho trẻ con đề phòng đêm đói... Làm sao để chuyến đi thành công như mong đợi vì mục tiêu chính của tôi là giúp các con có một cách nhìn thực tế về một đất nước văn minh, hiện đại. Tôi đã chia thời gian lưu lại theo mục đích của việc giúp con trải nghiệm cuộc sống ở đây, để làm sao sau chuyến đi này có một ước mơ bỗng nhiên xuất hiện...



Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Tắm sáng

Chộp được kiểu ảnh này, hay hay. Cứ như là anh em nhà Bill Laden đi nghỉ dưỡng !


Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Chưa về đã nhớ


         Mấy ngày mải đi chơi quá nên tối về muốn post bài thì lại mệt, muốn ngủ vì ngày hôm sau còn hấp dẫn. Lần này đi có một tuần, cả nhà, mình phải là "tour guide" nên trách nhiệm nặng nề. Phải lo cả chỗ ăn, chỗ nghỉ, chỗ chơi lẫn chỗ giải trí vì vậy "chương trình" cứ chạy trong đầu mình không ngừng nghỉ. Mục đích lớn nhất với mình là sau những chuyến đi như thế này, những gì các con "mắt thấy, tai nghe" tự nhiên ngấm vào suy nghĩ, và ước mơ được vươn mình ra thế giới sẽ tự nhiên xuất hiện...

          Chiều nay, định đi thăm Garden by the Bay rồi lại không đi được vì trẻ con hào hứng với bể bơi quá, bể bơi trên lưng chừng trời ! Tối, cả nhà ra City Hall ăn McDonald vì trẻ con ăn mấy bữa liền vẫn thích. Mình đưa cả nhà tới Raffle City,  ngay phía trên của City Hall MRT (Mass Rapid Transport) và ngồi tại nơi quen thuộc. Ăn tối xong, cả nhà đi bộ sang Funan Tower xem có còn mở cửa không để Tôm Ốc xem lại chiếc máy SP3 mấy hôm cứ "rình" cơ hội khi về nếu mẹ còn tiền thì mua một chiếc ! Qua đường tại ngã tư Coleman Street - North Bridge Road. tự nhiên bâng khuâng quá. Dù hôm mới đến đây đã dắt con tới nơi này và giới thiệu với các con về nơi ngày xưa mẹ từng học, vậy mà chẳng hiểu sao tối nay bỗng nhớ nơi này quá !

Đây là trung tâm Singapore nên chủ yếu là các tòa nhà văn phòng, ban ngày người xe đông nghịt. Ngay sau lưng mình là Funan DigitalLife Mall nổi tiếng

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Việc ngày hôm qua


          Chuẩn bị những thứ mang theo cho chuyến đi Singapore, tưởng là đơn giản vậy mà khi mọi thứ gọn gàng là lúc tôi bải hoải. Có lẽ mệt phần nhiều là do nghĩ làm sao mang càng ít càng tốt, nhưng lại thật hữu dụng. Thực sự đó là một sự cân nhắc, đấu tranh loại bỏ khó kinh người. Tôi cũng không biết tại sao tôi không mặc kệ đi, cứ phụ thuộc vào người khác đi cho nhẹ chuyện, làm ít thì tươi tỉnh nhiều sẽ hiệu quả hơn làm nhiều mà mặt mày méo xẹo chứ nhỉ ? Biết vậy mà... vẫn đâm đầu vào phục vụ, muốn chết !

         Tối qua, để có thể nghĩ "Ok, it's all ready !" là lúc tôi chẳng nhớ nổi mình đã làm thế nào để gọn gàng được thế nữa, mệt phờ. Một đống bát đũa sau ăn nghĩ đến cho vào máy cũng chẳng buồn làm nữa nói gì đến dọn. May mà anh xã tự nhiên lại nói để đấy nghỉ đi, anh dọn nốt cho. Oài, nghe thế này chắc ai cũng bảo mình sướng, nhỉ ? Lần thứ mấy trong đời làm vợ của mình anh ấy giúp mình rồi đấy ! Việc nhẹ nhàng cho nên biết đâu  anh ấy thấy danh hiệu "giỏi việc nước đảm việc nhà" của Việt Nam mình thật là văn minh, sáng suốt !

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Tình con mùa Vu Lan


         
         Một lần gần đây tôi hỏi Ốc : "Con yêu ai nhất ?". Con tôi ngập ngừng trước câu tôi hỏi. Tôi hiểu cảm giác này và hỏi tiếp một câu : "Con yêu bà Ngoại nhất đúng không ?". Ốc trả lời "vâng" và nói thêm "bà Ngoại hiền...". Tôi không ngạc nhiên bởi đó thực sự là câu trả lời tôi hằng mong đợi. Tôi cũng hiểu lòng mình...

         Ngày tôi gửi con cho mẹ, Ốc mới 18 tháng tuổi, nói bặp bẹ và bước chân còn chưa vững, lon ton... Mẹ nói với tôi : "Mới hai mấy tuổi đầu đã 2 con, chồng thì bận không có ai đỡ đần, cứ thế này thì làm sao có thời gian cho bản thân, học hành, phấn đấu được". Tôi biết mẹ luôn đúng và luôn có tư tưởng dạy tôi phải tự lực, vững vàng dù không bao giờ nói thẳng vào vấn đề ấy. Tôi tự nhủ "Gửi con cho mẹ là mẹ thêm vất vả, mình sẽ nhớ con lắm, nhưng theo cách nghĩ tích cực thì tôi đã gửi mẹ một niềm vui, con sẽ thay tôi ở bên mẹ"...

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Có ảnh mới


       Tuần trước, anh xã đi công tác xa không về kịp giờ, cử hai mẹ con đi dự cưới con bác Hòa, đồng nghiệp từ thời còn làm việc ở công ty kiến trúc HAAI (thuộc trường đại học Kiến trúc Hà Nội). Mình cũng quen và biết nhiều người ở công ty đó vì khi ấy đang là người yêu của anh xã mà, nên đi không ngại ngần gì. Gặp lại mọi người hôm ấy cũng vui. Tiệc cưới diễn ra ở ngay trên phố Láng Hạ nên hai mẹ con bắt taxi đi, còn về thì đi bộ ngắm phố Láng Hạ lúc lên đèn.

       Post 2 cái ảnh tự chụp này, 1 tại tiệc cưới, 1 trên cầu vượt Láng Hạ, ngay trước tòa nhà Tập đoàn Dầu Khí. Lâu lâu mới có một cái ảnh mới nên show ! 


Tại tiệc cưới. Mình đùa gọi đây là "vắng trăng thì đã có sao" !


Trên cầu vượt Láng Hạ. Chụp bằng iPhone sắp tèo nên ánh điện đỏ lừ !


Ai bảo đi chơi là sướng


          Không hiểu sao đợt này lười thế, rảnh rỗi mà chẳng biết viết gì. Chỉ nghĩ đến đi chơi. Muốn đi lại còn muốn đi xa. Mà muốn đi xa lại còn muốn đi một mình. Oái oăm ! Nghĩ đến đi, thế là đầu óc quay quay với kế hoạch dự tính : nào là đi vào mùa nào, Thu hay Xuân ? Nào là đi bao lâu ? Nào là đi "bụi" hay free & easy hay qua tour ? Nào là làm sao tránh được đợt thi học kỳ của 2 "ông tướng" ? Nào là bao nhiêu tiền thì welcome ? ...

          Thế đấy. chỉ mới nghĩ đến đi đã đủ mệt rồi nói gì đến đi thật. Ai bảo cứ đi chơi là sướng ?


Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Dạ khúc




Tặng Ng.

Chẳng có câu hẹn thề nào đâu nhỉ
Như Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời
Để mỗi năm còn một lần được gặp
Dẫu chỉ là trong một thoáng ngâu thôi!

Chẳng có lời yêu thương nào đâu nhỉ
Khiến cao xanh kia chợt biết mềm lòng
Nên nào dám ước cây cầu Ô Thước
Bắc qua đời cho ta đỡ long đong...



Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Điện thoại sắp tèo rồi

 
          Có 2 đứa con gần bằng nhau kể cũng vui nhưng mà mẹ thì giống như cảnh sát trưởng. Nhiều khi bực muốn phát điên mà mặt mũi con trai cứ tỉnh queo, trong khi bố chỉ có "è hè" một câu là đang ngồi cũng bật ngay dậy. Mà con trai thì thôi rồi, lúc rảnh chỉ nghĩ đến chơi. Mình đã từng ước giá như đứa thứ nhất là con gái cho nhà cân đối, dịu dàng đi một tí. Hôm qua, chán với camera trong điện thoại vì từ hôm phải thay cái IC về thì chụp ảnh mờ tịt. Chắc tiện thể nó thay luôn cái camera mới cho mình rồi !
 
          Lúc tối, hai đồng chí con lại diễn cảnh chụm đầu vào nhau điện tử, phải thử lại xem ảnh chụp ra thế nào, nhân tiện làm bằng chứng để dọa nếu "vớ vỉn" sẽ có lúc khoe ra cho mọi người xem cho xấu mặt. Hai cu cậu biết mẹ hay facebook nên cũng dè chừng "nể" cái kiểu dọa dẫm của mẹ lắm. Post lên mấy cái ảnh này để thấy ảnh chụp bằng iPhone giờ đã bị mờ tịt và game thì là một loại hình kết nối tình thân đến thế nào !
 
Lúc đầu anh game còn em xem phim
 
 Đoạn gay cấn anh gọi một câu em ghé ngay vào

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Mười khác biệt giữa nam và nữ


Con gái mơ ước quá nhiều điều về người đàn ông trong mơ, còn con trai chỉ quan tâm người yêu mình có ngực to hay không.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Hiến xác cho khoa học


          Tối qua, quyết định đi ngủ sớm lúc hơn 10 giờ. Leo lên giường nằm rồi nghĩ “chẳng biết có ngủ ngay được không khi mà mọi ngày sớm thì cũng phải 12 giờ mới ngủ?”. Quyết tâm phải ngủ để sáng mai còn dậy lúc 5 giờ, thế là xoay mình úp mặt vào gối, im thít. Ông xã nhìn thế chẳng hiểu nghĩ gì mà lại hỏi “nằm thế không biết đang tưởng tượng gì đấy !”. Mình có tưởng tượng gì đâu nhưng hình như cũng không phải là cái đầu đang trống rỗng, nên trả lời “Hì, tưởng tượng gì đâu”. Nhưng mà nghĩ ngay lại vì hình như mình đang có nghĩ đến một việc, mình nghĩ đến bài báo đọc được lúc tối hay sao ấy ?          


         - À, mà em đang tưởng tượng thật, em nghĩ sẽ hiến xác cho y học sau khi chết !
         - Ờ, được đấy ! 
         - Em nghĩ, chết thì đằng nào chẳng thế, rồi cũng sẽ hỏa táng, rắc tro ra sông hoặc đem chôn, thế là hết. Sao không hiến xác nếu vẫn có người cần nhỉ ?
         - Ừ. Có sao đâu ?
         - (Đồng chí này chẳng biết có thương tiếc gì mình khi mình chết không nhỉ ?!!)

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Nỗi lòng Thuỷ Tinh


                                   
                                   Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
                                   Anh hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
                                   Thì không hẹn cớ sao Em lại đến
                                   Dấu chân in thành nhịp của tương tư.

                                   Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
                                   Vô cảm bao năm, giờ chợt biết đớn đau
                                   Sẵn sàng đổi mọi vàng son vương phủ
                                   Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.
                             

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Động lực của ta đây !


Du lịch một mình - tại sao không ? !



Mọi chuẩn bị cho chuyến du lịch của cả nhà vào đầu mùa hè đã được bàn tính kỹ càng từ trước Tết. Vậy mà, đùng một cái, con gái - sinh viên đại học năm hai - thỏ thẻ, “nhỏ bạn rủ về quê nó chơi một tuần, con chỉ xin mẹ số tiền mua tour là đủ”; thằng em, được thể, nói luôn: “Con muốn đổi cây đàn tốt hơn, con cũng không đi”.

Chiều mưa (tiếp và hết)


        Vậy mà sao buổi chiều nay, ngồi đối diện với một người đàn ông xa lạ, mình lại nhớ đến quay quắt cái cảm giác của ngày xưa, của người thiếu nữ thế kia ? Mình cũng không biết, hay tại trời vẫn cứ mưa ? 

        Một lần nữa người phụ nữ lại nhíu mày. Làm thế nào mình lại ngồi ở đây nghĩ lan man thế này ? Mình muốn tìm cảm giác lạ hay thực sự muốn đổi thay ? Mình chẳng phải đang sống tốt đó sao ? Công việc ở công ty ổn định, những buổi tối ta bà với bạn bè, đôi lúc đi lẻ với một anh nào đó, coi "đường được" một chút. Một vài nụ hôn nhẹ nhàng, đôi cái mỉm cười lẳng lơ mà chẳng tới đâu, chỉ đủ để ôm gối ngủ ngon giấc trong đêm với một chút bồi hồi vậy thôi !

        - Cô có thích đi du lịch không ?


Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Truyện ngắn : Chiều mưa

          
           Một góc quán cafe thật êm ả. Buổi chiều, khách vắng. Bên ngoài trời lại mưa. Cơn mưa vừa tới hình như đang ảnh hưởng đến những vùng miền phía Nam. Chỉ là mưa dầm dề rồi mưa rả rích vậy thôi, đâu có khắc nghiệt như ngoài kia. Bất chợt, người phụ nữ thấy ngượng nghịu, đôi tay để trên bàn nãy giờ như thừa thãi, thô kệch. Chị len lén đặt tay xuống đùi, liếc mắt về phía người đối diện. Anh ta cũng đang nhìn ra ngoài, không biết ngắm mưa hay suy tư gì. Đó, "đối tượng" của chị đó ! Nhỏ bạn thân rủ rỉ "Mày đừng lo, bảo đảm vô cùng lịch sự. Người ta lịch lãm lắm, lại rất "thoáng", gần nửa đời lăn lộn, có gì mà không trải qua phải không ? Mày tin tao đi, chắc chắn hợp "gu" với mày mà...".


Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Phụ nữ thật sự muốn gì


Gì thế này? Trên giường động phòng không phải mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Haley
(Dịch từ Robinsweb)

Vua Arthur, vị vua trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông ta hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu ngài giải được một câu đố cực khó. Thời hạn để Arthur đưa ra câu trả lời là một năm. Nếu sau một năm không tìm ra lời giải, Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: Phụ nữ thật sự muốn gì? Đó là câu đố mà có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian này cũng phải đầu hàng. Và với Arthur câu đố này quả là một thử thách quá lớn. Nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn là cái chết. Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.



Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Nghỉ ở Cát Bà

       Sau phẫu thuật, mẹ tôi sức khỏe khá hơn nên về quê nghỉ ngơi chờ ngày khám lại thì 3 nhà khác rủ nhà tôi đưa trẻ con đi biển, nghỉ ngơi vài ngày để quay về bắt tay cùng nhau học tập và chiến đấu cho có khí thế !

       Chuyến đi Cát Bà khởi hành lúc 6:30 phút sáng tại Hà Nội, đoàn 4 nhà trên 4 chiếc xe nối đuôi nhau theo lịch trình Hà Nội - Tuần Châu - Cát Bà thẳng tiến. Ăn sáng trên đường nên đến Tuần Châu khoảng gần 11 giờ, dự kiến sẽ check in tại Flamingo Cat Ba Resort vào 12 giờ trưa. Vậy mà, chẳng ai ngờ nổi bến phà tại cảng Tuần Châu lại đông đến như thế ? Chờ đợi từ 11 giờ mà mãi 3 giờ chiều đoàn chúng tôi mới sang tới được bờ bên kia, vật vờ tại nhà chờ không khác gì thời bao cấp ! 

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Anh biết một ngày anh sẽ...



Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em
Về những giấc mơ một thời anh ấp ủ
Về thành phố với rất nhiều duyên nợ
Và những con đường anh đã bước chân qua.

Anh sẽ kể về bao năm tháng đi xa
Những cái Tết không được gần cha mẹ
Phút giao thừa chỉ anh và lặng lẽ
Chợt thấy mình như thể lớn khôn hơn.


Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em
Về một
 tình yêu với một người con gái
Mối tình đầu ngây thơ và khờ dại
Vẫn đa mang dẫu mười mấy năm rồi.



Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Quay về làm luật đi !


        Sáng nay, phone Hương về vụ lên chức. Hỏi thăm xem cảm giác thế nào khi là phó Chánh án ? Nghe đùa, "nhận thêm nhiều đơn khiếu nại, dọa sẽ cho đi tù, dọa giết..." Mình cười, nói vui rằng "Ai bảo cho nhiều người đi tù quá rồi, giờ phải có người dọa cho thẩm phán đi tù chứ !". Ngoài nghề, có lẽ mọi người chỉ nhìn thấy thẩm phán là một người đầy quyền lực, có quyền đối với số phận của người khác hay ấn định kết quả của tranh giành tài sản, thắng thua
... Mấy ai biết được họ cũng là những người bình thường, cũng phải trằn trọc thâu đêm vì công việc, phải đấu tranh tư tưởng trước cám dỗ, phải chịu áp lực từ đủ mọi khía cạnh của cuộc sống khi công việc của mình quá nhiều nhạy cảm trước quyết định đúng - sai ? Ít người có thể tưởng tượng ra cảnh thẩm phán sẽ ra sao khi tại tòa một bên đương sự bất bình thấy mình như bị thiệt thòi, xử ép...