Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2019

Tự cảm nhất thời

🙋‍♀️
Hai mươi năm lần thứ nhất: Từ một trẻ sơ sinh thành một cô gái hoàn chỉnh, tươi đẹp, mạnh mẽ, đàng hoàng, có học thức, có tư chất rõ nét.

🤷‍♀️
Năm năm tiếp theo: Bước đệm thứ nhất, như là đĩa đệm của những đốt sống, là giai đoạn chuyển tiếp, thu nạp những xúc tác và chấp nhận sự vất vả của cuộc sống để bớt đi những lãng mạn, hão huyền.

👩‍💻
Hai mươi năm lần thứ 2: Từ một cô gái có tình yêu, có công việc, có sự tin tưởng của những người có kinh nghiệm, trở thành một phụ nữ nhiều tóc bạc, hai con và chỉ một bạn đời như một số ít người khác, có nhà và vài thứ vật chất quan trọng.


👩‍⚖️
Năm năm nữa: Là đĩa đệm thứ 2. Có lẽ sẽ là thời gian nhìn con trưởng thành, nhìn bạn đời già đi. Giữ gìn giai đoạn này là trả nghĩa cuộc đời vì bản thân đã lớn lên yên ổn, đã được nuôi lớn và cảm nhận tốt những buồn vui vốn có của kiếp người...



Thứ Tư, 10 tháng 7, 2019

Bài học đường phố!

Sau một ngày o ép nhau, con cũng hoàn thành xong bộ hồ sơ xin visa theo hướng dẫn của mẹ và đi nộp một mình 👍
Lâu rồi, kể từ khi con thi xong tốt nghiệp, quên phứt cái việc lo lắng mỗi lần con mượn xe máy đi ra ngoài đường. Không hiểu do đứt dây thần kinh hoang mang hay không nhớ là con chưa tròn 18 tuổi mà quên hẳn việc dặn con là đi xe máy phải luôn phải nể trọng các anh CSGT 🤨

Rời văn phòng, gần 7 giờ tối
Trời nhá nhem, 
Đã nói là sẽ đi xe buýt do không có mũ bảo hiểm, không dám ngồi xe máy con đèo, do cái yên còn lại sau mông con luôn còn lại rất ít, mỗi lần con ga lên là như muốn rớt lại phía sau
vậy mà lại mủi lòng, đi cùng do cố giả vờ rằng, chắc giờ này không sao đâu, mẹ sẽ nấp được hoặc có sao thì mẹ tìm cách xử lý.
Thế là, về...

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2019

Hãy là một người bình thường hạnh phúc



Mỗi lần hỏi cụ thể, mẹ luôn nói, có sở trường, sống vui vẻ; có vài ba người con, đi khắp thế giới rộng lớn; cha mẹ khỏe mạnh, có thể tự do tự tại đi khắp bốn phương. Thỉnh thoảng nhớ đến cha mẹ, có thể giống như bữa tiệc hội đồng niên, cha mẹ và con cái không gò bó, vui vẻ kể cho nhau nghe về những hành trình; và có người mình yêu, khi còn trẻ không cô đơn, đến khi về già cũng không phải đơn độc.

Cho đến hiện tại, mẹ càng muốn nói với con mẹ rằng, hy vọng con có thể trở thành người hạnh phúc, có thể đi đến hết cuộc đời, đến khi tóc bạc trắng, trong ngôi nhà nhỏ của riêng con, có thể trải qua những tháng ngày tươi đẹp, để rồi sau đó hoặc đến khi rời xa mọi người xung quanh, con sẽ không phải nuối tiếc, hối hận, có thể nở nụ cười mãn nguyện.

Mong con biết rằng, đừng tầm thường quá mà hãy có cho mình một tài nghệ, một kỹ năng để nuôi sống chính mình.

Con trai, mẹ không hy vọng con có thể trở thành ông nọ bà kia, hay những thiên tài, càng không mong con luôn đứng ở trên cao, giảng cho người khác về những thứ gọi là ưu tú có hình dạng ra sao. Mẹ chỉ hy vọng sau này con là một người có phẩm chất, có sở trường, để mọi thứ trong tay con trở nên có giá trị.
Có rất nhiều người cho rằng tài nghệ rồi cũng chỉ để kiếm cơm, nó có một chút gì đấy tầm thường, dường như khi có mùi của đồng tiền vào, tài cán gì cũng biến chất hết. 

Tuy nhiên, chỉ cần quyết tâm ban đầu vẫn còn, tại sao không?