Thứ Hai, 10 tháng 5, 2021

Sau ngày của Mẹ


Hai mươi bốn năm nữa, con sẽ bằng tuổi mẹ bây giờ. Không biết, trong quãng thời gian từ giờ tới khi ấy, con sẽ thế nào, có cảm nhận thấy những điều như mẹ đã từng nghĩ và mang theo trong lòng không?

Hai mươi bốn năm trước, khi đó mẹ bằng tuổi con bây giờ, đã trải qua một chặng đường dài từ tuổi thanh xuân cho đến khi tóc điểm nhiều sợi bạc. Tuổi mà những xúc cảm đã lắng lại, vui - buồn không còn là của riêng mình nữa mà vui - buồn cùng nỗi vui buồn của những đứa con...

Khi ấy, con hai mươi bốn tuổi, tuổi con bằng nửa tuổi mẹ. Người ta vẫn nói, con gái mà ẩn tuổi mẹ thì sẽ gặp nhiều may mắn. Quả đúng là như vậy. Con khi ấy, một cô gái đầy năng lượng và bản lĩnh, một cô gái đã có 7 năm xa nhà, một mình trong căn nhà thuê ổ chuột, gia tài chỉ là một mớ kiến thức thu được trong trường đại học, ngày ngày vừa trở lại trường Luật học lên cao học vừa đi làm, tiền lương chỉ đủ trả tiền thuê nhà và phục vụ tối thiểu sinh hoạt hàng ngày...

Mẹ có lẽ tự hào nhưng cũng có lẽ lo lắng cho đứa con gái một mình xa nhà, nên thuyết phục con về tỉnh dạy học, trường Đảng là cơ hội cho con khi đó, nhưng con nào có hiểu xa nhà là sẽ vất vả đâu...

Khoảng thời gian từ khi ấy, con không nhớ hết những biến cố đã qua, không nhớ hết những khó khăn đã qua... con chỉ thấy lúc ốm thì nhớ nhà, nhớ chiếc giường ấm êm và những bữa cơm canh cua mẹ nấu...
Ngày ấy, xa nhà là xa mãi..., mẹ không hàng ngày nhìn thấy con lớn lên, không thấy con buồn vui... và con cũng vậy, không thấy mẹ sớm hôm vất vả, không thấy mẹ tóc cứ bạc dần.

Con xa nhà, như bao đứa con xa nhà khác, mang theo niềm tự hào của mẹ, của cha, và mang theo luôn cả nỗi nhớ của mẹ nhớ con da diết. Con dần dần bước chân vào cuộc sống, hôm nay đã 31 năm rồi, xa lắm rồi năm con tròn 16 tuổi, ôm chiếc hòm gỗ theo bố đi nhập trường đại học...

Nhà, là nơi có mẹ, và con luôn nhớ khoảng thời gian tuổi thơ con ở đó. Con luôn nhớ.

Không có nhận xét nào: