Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2019

Nhớ con

Tròn hai tháng nữa là đủ một năm con xa nhà, sống cuộc đời sinh viên tự lập. Một năm, đánh dấu đầy đủ những cung bậc cảm xúc, buồn, vui, hẫng hụt, lo lắng, tự hào... của cả mẹ và con và có lẽ của cả bố và em Ốc nữa. Niềm vui có lớn đến đâu, thì sự xa cách là một khoảng trống chỉ có yêu thương mới lấp bù lại được.

Cũng tròn hai tháng nữa, em Ốc lại xa nhà, đi học giống như con. Mẹ chưa thể hình dung ra được sẽ cảm giác thế nào khi gia đình mình chia hai, các con sẽ ở cùng nhau trên một đất nước khác, cùng nhau lớn lên, tự lập và hàng ngày ăn những bữa cơm không phải do mẹ nấu nữa...

Bố tự hào, mẹ tự hào và ông bà cũng tự hào về con, về em Ốc. Mẹ tự hào vì đã có các con trong cuộc đời, được làm tài xế, làm con đò, làm hành lang trên con đường các con đi gần hai mươi năm qua, cùng các con chạm đến tuổi sinh viên theo mơ ước một cách an toàn.

Mẹ yêu con, yêu gia đình mình
Mẹ chờ mong những ngày tháng vui vẻ, yên bình luôn bên các con nơi xa ấy
Mẹ yêu sự lựa chọn của các con, cảm phục ý chí đẹp đẽ mà các con đang có.
Và mẹ tin, 

các con luôn mang một gương mặt, một trái tim và một hình ảnh tươi sáng suốt cuộc đời này.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Nốt ruồi


Nốt ruồi,
Được ruồi ị trên mặt mình khá ý tứ 🤪

Một cái ở dưới môi
Chỉ to đậm bằng cái nốt tàn nhang ở má thôi, nhưng công an làm CMND kiểu gì cũng nhìn ra và ghi vào "biên bản".

Nốt ruồi này,
giống y như cái lúm đồng tiền (lẫn đồng xu) cha mẹ cho, cứ mím môi lại mới hiện ra.
Thêm một cái, nốt ruồi ở tai nữa.
Nghe nói,
Ở miệng thì có ăn đến chết (good!)
Ở tai thì lúc cần tự nhiên lãng, hoặc già sẽ lãng (No good!) 🤪

Còn nốt ruồi ở phần thân với chi,
cũng nghe nói, nhìn mặt là biết! 😀