Viên Thạch
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2024
NGƯỜI ẤY VÀ TÔI
Năm học cuối cấp tôi lấy một nửa tờ giấy viết mấy chữ in hoa nắn nót TAO YÊU MÀY CÓ ĐƯỢC KHÔNG? gửi người bạn gái ngồi bàn trên. Tôi gói cái thước kẻ vào bên trong tờ giấy, chọc chọc vào lưng hắn ta. Hắn ta không ngoảnh lại , mà quơ tay về phía sau gạt bỏ cái thước. Một lúc sau tôi lại lấy chiếc thước chọc vào lưng hắn ta, lần này tôi chọc chính vào cái cúc áo ở giữa lưng hắn? Chính vì thế mà hắn ta nổi cáu , quơ tay về phía sau giật mạnh lấy cái thước cho luôn vào ngăn bàn. Một lúc hắn đập đập cái thước vào chân tôi dưới gầm bàn. Tôi cúi xuống cầm cái thước lên vẫn tờ giấy ấy, mở ra mỗi chữ ĐƯỢC to tướng nguệch ngoạc?
Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2024
Dư âm Covid
Lật tìm giấy tờ cũ cho con, thấy 10 bức hình mình đã in ra, trong 1 tập clear để dưới đáy những tập hồ sơ lưu của các con. Bắt đầu là khi mình ôm con đầu lòng trên tay, rồi con thứ 2, rồi những khoảng khắc con lớn lên, ảnh cả nhà... và cuối cùng là một ảnh chân dung của mình với ý nghĩ đó là ảnh cá nhân, có thể thờ nếu Covid lôi mình đi cùng bao người khác!.
Mình đã mua một đống thuốc tăng đề kháng, bổ phổi, bổ phế quản. Không chỉ thế, một máy thở ôxy y tế loại điện tử hiện đại mình đã rước về trong sự bực bội của đức ông chồng vì cho rằng mình quá lo xa. Mình đã tưởng tượng ra sẽ ở nhà khi bị nhiễm bệnh thay vì được đưa đến bệnh viện, được nhốt chung với những người nhiễm khác, để rồi người nhà nếu còn sống sẽ đến tìm di vật mình để lại, mình chỉ còn là kỷ niệm lúc rời nhà!.
Mình đã mua một đống thuốc tăng đề kháng, bổ phổi, bổ phế quản. Không chỉ thế, một máy thở ôxy y tế loại điện tử hiện đại mình đã rước về trong sự bực bội của đức ông chồng vì cho rằng mình quá lo xa. Mình đã tưởng tượng ra sẽ ở nhà khi bị nhiễm bệnh thay vì được đưa đến bệnh viện, được nhốt chung với những người nhiễm khác, để rồi người nhà nếu còn sống sẽ đến tìm di vật mình để lại, mình chỉ còn là kỷ niệm lúc rời nhà!.
Thứ Tư, 1 tháng 5, 2024
XE BUÝT Ở NHẬT
Mình không thấy có gì đặc biệt khi nước người ta hiện đại, đất nước hiện đại thì phải hiện đại thôi!. Cảm giác hình như họ hiện đại thì họ ít nói, ít so sánh, ít bài xích, này nọ. Hình như thế, vì có hiểu tiếng của họ đâu mà biết!
Hai mươi năm trước, lần đầu tiên được xuất ngoại. Đất nước Singapore khi ấy cho mình một ấn tượng mạnh mẽ và là động lực cho mình quay trở lại đó lần thứ hai để học tập và trải nghiệm. Sự nuối tiếc khi ấy là vì mình đã không còn ở tuổi 18 nữa, nhưng lại thấy may mắn vì những gì hiện đại, văn minh của Singapore đã thay đổi nhận thức của mình, tạo động lực cho mình nhiều hơn trong suốt những khoảng thời gian sau đó. Mình thích những phụ nữ ở các nước hiện đại, và đôi lúc mình bị xem là khác biệt với những phụ nữ Việt truyền thống, dịu dàng. Mình tuy thích nấu ăn, thích dọn dẹp, đan lát, khâu vá, viết lách nhưng mình lại thích lái xe, thích cafe sang không chảnh, thích các loại xe tốn xăng và thích đi một mình nếu không có người mình thích đi cùng, ... (vân vân và mây mây)!
Thứ Ba, 2 tháng 4, 2024
Người hướng nội
Họ không muốn xung đột.
Không muốn tự rước áp lực.
Không muốn phải đau đầu.
Họ chỉ muốn được yên thân.
Và họ không hề có ý làm tổn thương bạn.
Họ chỉ biến mất khỏi đời bạn. Và họ làm điều đó một cách lặng lẽ.
Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2023
Chuyện cũ
Gặp bạn cũ, hay bị nhắc lại những chuyện về mình oái oăm thế này:
- Mày ngày xưa ngủ suốt ngày, toàn trốn học ở nhà ngủ!
(Đứa khác cũng trốn học ở nhà ngủ thì chúng nó không nhớ, chỉ nhớ mỗi mình!)
- Có lần mày hỏi bài tao trong buổi thi, mày nói là "cho tao xem với, tao chỉ cần 5 điểm thôi!"
(Thấy nó quay bài kinh quá, nghĩ nó chép phao thì đúng hơn mình tự viết nên phải xin ngó bài xem nó viết gì cho chắc, nhưng nó chắc cũng mong được 5 điểm như mình! 😀)
- Hồi sinh viên xinh lắm, nhiều anh cưa, đến zai làng ở Quán Gánh cũng vào trường cưa, còn chặn đường chắn cửa làm cho cả phòng sợ nữa.
(Nghĩ lại thấy nhục! vì mấy thằng thổ dân ấy mà mấy bạn thích mình nó té hết, sau đó im lặng trước những bình loạn viên gây thị phi, chẳng đứa nào bênh mình cả!)
- Tao cứ tưởng mày là diện KVO (kiểu sinh viên dân tộc được cử đi học) vì học bổng mày rất cao 48.000 đồng/tháng.
(Nó biết học bổng mình bao nhiêu vì nó là đứa đi lĩnh học bổng cho lớp hàng tháng, mà không biết mình sinh viên chính quy hưởng học bổng toàn phần! )
- ....
- Bla Bla...
Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2023
Bạn có là người mẹ tốt?
Gia đình dù có bao nhiêu tiền tài, gia sản cũng không thể so sánh được với việc có một người mẹ tốt. Giáo sư tâm lý học Lý Mai Cẩn (Trung Quốc) nói tính cách, phẩm chất và thói quen của người mẹ sẽ khiến con cái bắt chước theo bản năng, lâu dần sẽ khắc sâu vào tâm trí và ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng.
Thông thường, đàn ông lo chuyện kiếm tiền bên ngoài, còn phụ nữ quán xuyến gia đình, nuôi dạy con cái. Vì thế, mỗi hành động của người mẹ sẽ có tác động rất lớn đến cuộc đời của con mình. Dưới đây là 4 hành động của người mẹ có thể tác động và ảnh hưởng tới con cái suốt cuộc đời.
1. Thói quen quản lý thời gian tốt
Bà mẹ của những người thành công biết sắp xếp thời gian hợp lý để có thể hoàn thành tốt công việc nhà, chăm sóc con cái và có thời gian cho riêng mình. Thói quen quản lý thời gian sẽ tác động trực tiếp đến trẻ, giúp chúng học cách nâng cao hiệu quả công việc, phát triển khả năng tự quản lý cũng như thiết lập lịch trình rõ ràng,
Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2023
Giữ được gì của tuổi trẻ?
Hồi mới ra trường, đi làm ở một công ty thương mại mà thành viên toàn là cổ đông của ngân hàng, nay trong số ấy đã có một anh làm tới Bí thư tỉnh uỷ. Khi đó, 22 tuổi, cùng lứa tuổi với 2 cô gái khác đều là con cháu của các Sếp. Trong số 3 đứa, có một đứa rất xinh tên Huyền, xinh lắm luôn, lại nhanh nhẹn khéo léo, chỉ mỗi là không học đại học thôi. Và chính vì cô Huyền ấy mà Giám đốc (nữ) cho 3 đứa đi chụp ảnh studio rồi treo giải ảnh Hậu.
Tiền Sếp chi nên 3 đứa bung lụa, lên studio tên gì không nhớ, nổi tiếng lúc ấy, trên phố Nguyễn Hữu Huân, làm mỗi đứa một series ảnh đủ các thể loại, do thợ đạo diễn. Mình có một ảnh chân dung kiểu kiểu thế này, nhưng không phải với áo mặc nhà mà với một chiếc sơ-mi cổ đức màu trắng rất cá tính, nhìn khá giống diễn viên điện ảnh hồi đó, tóc tai thì vẫn y bây giờ và kết quả là chiếc ảnh đó được "giải" và được lắp khung treo tại công ty!
Thứ Năm, 13 tháng 7, 2023
Gặp ông Lục
Đêm qua bỗng mơ thấy ông Lục, em của ông Nội. Ông mất lâu lắm rồi mà lại nhìn thấy ông như ngày ông mới ngoài 60 tuổi, vẫn trẻ, vẫn đẹp.
Thứ Năm, 20 tháng 4, 2023
Tử bất kỳ
Một tuần đã trôi qua.
Phải nói lời tiễn biệt, không còn nữa "thầy dáo" gọi tên chị Hà là "Bà Nội", con gái nhỏ của em sẽ bước đi những ngày tháng thiếu vắng cha.
Nỗi bàng hoàng trong tôi đã vơi đi.Không nghĩ tai nạn này lại rơi vào em, lại là em. Sự ra đi đột ngột của em thức tỉnh tôi bao điều, thức tỉnh tôi phải nhớ điều tôi hay quên, rằng cuộc sống này chỉ là hữu hạn, là "tử bất kỳ".
Khi bông sen trắng được up lên trên trang tin của CLB Land Cruiser Vietnam và thấy những khoảng thời gian cuối cùng em được đưa ra gần bên mộ huyệt, tim tôi thắt lại.Phải nói lời tiễn biệt, không còn nữa "thầy dáo" gọi tên chị Hà là "Bà Nội", con gái nhỏ của em sẽ bước đi những ngày tháng thiếu vắng cha.
Thương lắm.
Yên nghỉ nơi vĩnh hằng.
Yên nghỉ nơi vĩnh hằng.
Nhé Nguyễn Dũng.
Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2022
Sau tuổi 50 - có 3 quý nhân mà bạn nhất định phải trân quý
Thành - bại không đo đếm bằng sự giàu có, quyền lực, hay độ nổi tiếng.
Cuộc sống vốn nhiều thử thách, chúng ta luôn phải trải qua nhiều thăng trầm, khó khăn cản trở. Nhưng dù vận trình buồn hay suôn sẻ thì bất cứ ai cũng phải bình tĩnh đối mặt. Những va chạm trong quá trình tuổi trẻ vất vả rồi sẽ trở thành hành trang để đi cùng chúng ta đến ngưỡng tuổi trung niên. Tích lũy được kinh nghiệm và bản lĩnh, mọi người mới có thể an hưởng tuổi xế chiều.
Bất cứ ai cũng mong muốn mình có "quý nhân" trong đời. Thực tế những người này vẫn đang hiện diện bên cạnh, chỉ là bạn không nhận ra họ mà thôi. Chúng ta luôn luôn "bỏ gần tìm xa", xem những điều tốt đẹp mà những người bên cạnh dành cho bạn là điều hiển nhiên, không biết trân trọng.
Con người bước qua 50 tuổi nên trân trọng "ba quý nhân" dưới đây, thì về già mới hạnh phúc:
1. Người tốt nhất để dựa vào là chính mình
Cuộc sống này, dù sớm hay muộn thì cuối cùng bạn cũng sẽ ngộ ra một điều rằng con đường đi chỉ có bạn tự đi một mình, không ai có thể đồng hành mãi mãi. Vậy nên, thay vì dựa vào người khác, hãy dựa vào chính bản thân, việc mình có thể tự làm thì đừng nhờ vả người khác.
Có vậy, bạn mới có thể giống như cây cổ thụ luôn trụ vững giữa đời dù cuộc sống có giông tố ra sao. Chỉ có dựa vào bản thân và tự tin hơn thì bạn mới không bị coi thường và sẽ giúp cuộc sống sau này của bạn ổn định hơn.
1. Người tốt nhất để dựa vào là chính mình
Cuộc sống này, dù sớm hay muộn thì cuối cùng bạn cũng sẽ ngộ ra một điều rằng con đường đi chỉ có bạn tự đi một mình, không ai có thể đồng hành mãi mãi. Vậy nên, thay vì dựa vào người khác, hãy dựa vào chính bản thân, việc mình có thể tự làm thì đừng nhờ vả người khác.
Có vậy, bạn mới có thể giống như cây cổ thụ luôn trụ vững giữa đời dù cuộc sống có giông tố ra sao. Chỉ có dựa vào bản thân và tự tin hơn thì bạn mới không bị coi thường và sẽ giúp cuộc sống sau này của bạn ổn định hơn.
Hình minh họa: Storm
Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2022
Chuyện xưa...
Một thời, từ "bần cố nông" là niềm hãnh diện của nhiều người, trong đó có tôi!
Tôi biết đến những từ "bần nông", "cố nông", "bần cố nông" khi khai lý lịch để thi vào đại học. Tôi không hỏi bố "bần nông" là gì vì tự hiểu đó là thành phần gia đình nghèo khó, có thể dùng chung cho cả những người chân lấm tay bùn, sống trông chờ vào cây lúa, củ khoai...
Ngày ấy, tôi cứ cảm giác khai trong mục thành phần gia đình là "bần nông" nghe cứ oai oai sao ý, kiểu "tao đây nhà nghèo" ắt là trong sạch ý!
Và rồi, nhiều năm sau đó tôi cũng vẫn ghi như thế trong lý lịch, chẳng hiểu vì sao khi mà đã biết mình sinh gia trong một gia đình bố mẹ là trí thức, viên chức nhà nước, không thuộc thành phần như những người buôn bán hay làm nông được?
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2022
Tuổi trẻ là thứ gì đó rất đẹp
Tuổi trẻ là thứ gì đó rất đẹp, nhưng mãi mãi không bao giờ lấy lại được!
Lần đầu tiên chuyển trọ, trong túi còn đúng 250k để thuê một chuyến xe ba gác chở hết tất cả “gia tài” lên đó. Hai đứa con gái ngồi luôn lên xe, bên cạnh là xô, chậu, đệm,… Vừa đi vừa nghĩ không biết tối nay ăn gì nhưng miệng cười giòn tan.
Lần đầu tiên đi làm thêm, tháng được 2 triệu rưỡi thì bị phạt đi muộn 6 lốp. Cầm những đồng tiền đầu tiên trên tay mà rưng rưng. Gọi về bảo mẹ thích cái gì con tặng mẹ, con làm ra tiền rồi. Tháng lương đầu tiên đấy không trụ nổi quá mùng 10! 😋
Lần đầu tiên ăn Tết xa nhà, lần đầu tiên bị trộm mất ví, lần đầu tiên được nếm mùi cơm áo gạo tiền là như thế nào. Sau này, 10 năm nữa, chúng ta có thể đẹp hơn, trong túi nhiều tiên hơn, đi xe sang hơn, làm một phiên bản tốt hơn rất nhiều, nhưng những ngày tháng tuổi trẻ đó sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. Không bao giờ! Tất cả chỉ còn lại là kỉ niệm.
Thi thoảng ước được làm mình của những ngày tuổi 20. Nhưng tiếc rằng con người ta sống như mũi tên, chỉ lao về phía trước, chấp nhận việc đến rồi đi của nhiều người, nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời.
Lần đầu tiên chuyển trọ, trong túi còn đúng 250k để thuê một chuyến xe ba gác chở hết tất cả “gia tài” lên đó. Hai đứa con gái ngồi luôn lên xe, bên cạnh là xô, chậu, đệm,… Vừa đi vừa nghĩ không biết tối nay ăn gì nhưng miệng cười giòn tan.
Lần đầu tiên đi làm thêm, tháng được 2 triệu rưỡi thì bị phạt đi muộn 6 lốp. Cầm những đồng tiền đầu tiên trên tay mà rưng rưng. Gọi về bảo mẹ thích cái gì con tặng mẹ, con làm ra tiền rồi. Tháng lương đầu tiên đấy không trụ nổi quá mùng 10! 😋
Lần đầu tiên ăn Tết xa nhà, lần đầu tiên bị trộm mất ví, lần đầu tiên được nếm mùi cơm áo gạo tiền là như thế nào. Sau này, 10 năm nữa, chúng ta có thể đẹp hơn, trong túi nhiều tiên hơn, đi xe sang hơn, làm một phiên bản tốt hơn rất nhiều, nhưng những ngày tháng tuổi trẻ đó sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. Không bao giờ! Tất cả chỉ còn lại là kỉ niệm.
Thi thoảng ước được làm mình của những ngày tuổi 20. Nhưng tiếc rằng con người ta sống như mũi tên, chỉ lao về phía trước, chấp nhận việc đến rồi đi của nhiều người, nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời.
Sưu tầm
Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2022
Hoa Chi Pâu
Là hoa gì vậy ta?
"Chi Pâu" theo tiếng Mèo (H'mong) có nghĩa là "Không biết". Thủ tướng đã khai sáng cho mình là quê "mày" có một loài hoa mang tên "Không Biết" đấy! 🤨
Cảm giác cứ huyền bí như là hoa "diêu bông" mà nhạc sĩ Trần Tiến vẫn đi tìm lá ấy nhể?
Xoè Thái được Unesco công nhận là di sản văn hoá của nhân loại. Thế là từ giờ trở đi năm nào Nghĩa Lộ cũng phải xoè à? Hồi xưa mình có thấy người Thái xoè thế này bao giờ đâu?
Thứ Ba, 6 tháng 9, 2022
Lời nói thật của một bác sĩ
Đừng tin những gì quảng cáo trên báo đài, truyền thông, và thế giới mạng về thuốc. Vì không độc thì không gọi là thuốc, người ta chỉ uống thuốc để tự tử, chứ không ai uống nước để tự tử bao giờ. Chính vì thế, mà ở các quốc gia tiên tiến, cấm quảng cáo thuốc trên phương tiện truyền thông dân dụng, chỉ được quảng cáo thuốc ở tạp chí và hội thảo chuyên ngành Y.
Nguyên tắc thứ hai:
Khi đi khám bệnh bất kỳ ở đâu, người bệnh cần có 1 câu hỏi phải hỏi: “Bệnh của tôi do nguyên nhân gì?” Vì chỉ có thầy thuốc giỏi mới điều trị nguyên nhân bệnh, còn lại những thầy thuốc kém hiểu biết chỉ biết điều trị hậu quả - hay còn gọi là chữa triệu chứng - của bệnh.
Nguyên tắc thứ hai:
Khi đi khám bệnh bất kỳ ở đâu, người bệnh cần có 1 câu hỏi phải hỏi: “Bệnh của tôi do nguyên nhân gì?” Vì chỉ có thầy thuốc giỏi mới điều trị nguyên nhân bệnh, còn lại những thầy thuốc kém hiểu biết chỉ biết điều trị hậu quả - hay còn gọi là chữa triệu chứng - của bệnh.
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2022
Cô giáo tôi
Đây là bức hình nữ sinh chuyên Văn lớp 8 cùng 2 cô giáo dạy Toán - Văn của lớp.
Cô giáo đứng bên trái là cô giáo dạy Văn. Cô giáo đứng bên phải là cô giáo chủ nhiệm dạy Toán. Cô tên Châu Phương. Cô đẹp lắm lắm.
Kể từ khi chia tay mái trường cấp hai, tôi chưa một lần gặp lại cô Châu Phương. Tôi cũng không biết cô có nhớ tôi không nữa. Gần đây, nhân một lần trò chuyện với bố về kỷ niệm, về thầy cô năm cũ tôi mới biết rằng: Thời ấy, các thầy cô rất vất vả, riêng cô Châu Phương khi ấy không được một trường nào nhận vào dạy học cả.
Tôi hỏi vui: Vì cô ấy đẹp quá ạ?
Tưởng đùa mà bố cười xác nhận đúng là như vậy.
Bố bảo, thời ấy ấu trĩ như thế.
(Bố tôi khi đó đang là hiệu trưởng một trường liên cấp đấy! 😛)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)