Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2021

Chán covid quá rồi!


... 42 năm về trước vào một buổi chiều tà, chẳng nhớ là Đông hay Hạ nhưng là ngày chủ nhật, đang một mình đi mót phấn trong ngăn bàn bên trường Chuyên (sát với nhà mình trong khu tập thể cán bộ trường Đảng) thì một anh thanh niên chừng tuổi 16 -17 xuất hiện trước cửa lớp làm cho cái đứa trẻ con 5 tuổi là mình lo sợ. Sợ sẽ bị mấy câu dọa dẫm kiểu: “Làm gì ở đây?”, “Chào chú chưa?”… 
Và quả nhiên là thế:
- Làm gì ở đây?
(Nàng im thít) 
Chú lại bồi thêm:
- Xinh quá. Lớn nhanh lên chú chờ!
Mình ù té chạy về nhà vì hiểu là mình mà lớn hơn lên thì anh ấy sẽ yêu mình mất! 😋

Rồi cũng lớn lên. Mình cũng không hiểu tại sao mình không kể với mẹ cũng không hề hé răng nói với ai chuyện này và cũng không bao giờ nhìn thấy anh thanh niên đó nữa.
Rồi vào đại học, xa nhà...