Thứ Tư, 25 tháng 11, 2020

Trở lại góc đời riêng


Viết, có thời điểm đã như là một nhu cầu thiết yếu, vậy mà có những khoảng thời gian cũng hững hờ. Hôm nay, mở lại những trang viết cũ, thấy lại mình của thời gian đã qua, sao nhiều năng lượng?

Cafe một mình nơi góc phố quen, nói chuyện với chị phục vụ người gốc Hà Nội, về món bánh mì pate trứng ốp tại sao không có trong thực đơn trưa thay vì chỉ bún với phở, mà thấy chủ quán giàu có vẫn thuộc về đẳng cấp "nhà quê" bởi trong mắt chị anh ta và nhân viên của quán "rặt" là người Thanh Hóa.

Thế là lại biết về nguồn cơn người sở hữu được căn nhà góc phố đẹp như mơ giữa thủ đô Hà Nội này bắt nguồn từ dân chơi cờ bạc.

Tự mình hỏi mình,  thuộc về đâu khi về quê người ta gọi mình là người thành phố bởi đã "mất mặt" mấy chục năm rồi, chẳng cống hiến, chẳng ngợi ca và chẳng làm gì ngoài một hình ảnh ngày càng già hơn khi trở về và ra đi hào hứng mang theo bao sản vật "tinh túy" của người nhà quê quý tặng cho một người thành phố! 

Chợt thấy, mình như chẳng thuộc về nơi nào, trừ thuộc về một chàng trai Hà Nội... người đã chọn mình để đồng hành suốt những năm tháng đã qua, từ khi còn trẻ, từ khi mình mới rời xa quê...