Đêm qua, 23:58 phút giờ Tokyo.
Đang mải tán phét trên Facebook với bạn về chuyện hoa anh đào Nhật Bản, bỗng nhiên tin nhắn nhày ra từ Messenger, trống không, chẳng chào hỏi. Là một anh người quen, biết vài năm rồi vì là bạn của mấy anh mình chơi cùng, cũng vừa "còm" bài trên Facebook mình đang "chém". Lịch sự đáp lại, và một cuộc hội thoại như dưới này diễn ra.
Chép lại đây vì khó mà diễn tả được cảm xúc.
(A: là anh ý B: là mình)
A: Anh chỉ thấy thương
B: Thương gì ạ?
A: Sao em vất vả thế
Cầu mong hai đứa cháu hiểu, Bố Mẹ nó vất vả thế
B: Ui. Em chẳng thấy ai thương là vấn đề. Vất vả mà hạnh phúc thì ai cũng muốn ý!