Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2021

Tin vào công lý


Là Luật sư,

ngoài bảo vệ thân chủ còn có nhiệm vụ bảo vệ công lý. Hãy là một luật sư công tâm, hạn chế nhất tiêu cực từ mọi phía có thể tác động đến mình để hoàn thành nhiệm vụ.

Đất nước mình, giặc nội xâm nhiều không đếm xuể. Nhưng vẫn còn nhiều những người làm luật công tâm và nhiều luật sư có một cuộc đời, sự nghiệp minh tâm bền bỉ. Luật pháp nghiêm minh, vẫn luôn là niềm hy vọng của một đất nước tươi đẹp trong tương lai.

Nguyên tắc tiến về phía trước, là mở cho đối phương cơ hội, thời gian để sửa chữa sai lầm, khi quá giới hạn, thì tội trạng đến đâu họ phải nhận đến đó. Sẽ có nỗi buồn nhưng sẽ có niềm vui.

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2021

Hoa lan


Mình thuộc tuýp người cổ điển trong gia đình (ra ngoài thì bớt cổ!), nhưng lại không thích hoa lan cho lắm.

Về quê, nhà bố mẹ cũng có lan. Đến nhà bạn cũng có lan, nhưng chưa bao giờ mình có cảm xúc để đứng ngắm những bông lan chảy dài từ những thân cây khẳng khưu, rễ già tua lua lại còn tầm gửi trên cây hay lủng lẳng trên giàn.

Mình không thích nên không tìm hiểu hay so sánh, liên tưởng đến bất kỳ một hình ảnh văn học hay nghệ thuật nào cả. Không thích là không thích chứ không có lý do gì.

Hồi là sinh viên, theo anh người yêu đến nhà bạn anh ấy ở khu tập thể Bách Khoa chơi, thấy hoa cẩm cù nở hàng vài chục bông, cũng thích, nhưng không biết đó cũng là một loài lan.

Mình thích hoa đào, hoa mận. Thích hoa lựu, hoa hồng. Thích hoa cà phê. Thích hoa xoan. Thích hoa thược dược. Thích hoa quỳnh, hoa huệ... Toàn những loài hoa mà khi bé trong vườn hoặc trước sân nhà đều có.
Và hình như, có vẻ như, mình nhận ra mình chỉ thích những gì mình có và từng có! 😏

Thứ Hai, 10 tháng 5, 2021

Sau ngày của Mẹ


Hai mươi bốn năm nữa, con sẽ bằng tuổi mẹ bây giờ. Không biết, trong quãng thời gian từ giờ tới khi ấy, con sẽ thế nào, có cảm nhận thấy những điều như mẹ đã từng nghĩ và mang theo trong lòng không?

Hai mươi bốn năm trước, khi đó mẹ bằng tuổi con bây giờ, đã trải qua một chặng đường dài từ tuổi thanh xuân cho đến khi tóc điểm nhiều sợi bạc. Tuổi mà những xúc cảm đã lắng lại, vui - buồn không còn là của riêng mình nữa mà vui - buồn cùng nỗi vui buồn của những đứa con...

Khi ấy, con hai mươi bốn tuổi, tuổi con bằng nửa tuổi mẹ. Người ta vẫn nói, con gái mà ẩn tuổi mẹ thì sẽ gặp nhiều may mắn. Quả đúng là như vậy. Con khi ấy, một cô gái đầy năng lượng và bản lĩnh, một cô gái đã có 7 năm xa nhà, một mình trong căn nhà thuê ổ chuột, gia tài chỉ là một mớ kiến thức thu được trong trường đại học, ngày ngày vừa trở lại trường Luật học lên cao học vừa đi làm, tiền lương chỉ đủ trả tiền thuê nhà và phục vụ tối thiểu sinh hoạt hàng ngày...

Mẹ có lẽ tự hào nhưng cũng có lẽ lo lắng cho đứa con gái một mình xa nhà, nên thuyết phục con về tỉnh dạy học, trường Đảng là cơ hội cho con khi đó, nhưng con nào có hiểu xa nhà là sẽ vất vả đâu...