Thứ Tư, 27 tháng 1, 2021

Tự cảm nhất thời!


Một đứa tự thấy là hiền nhưng ít người cho là như vậy, đặc biệt là giới nữ! 😎

Ảnh, phản ánh khá chính xác "con người" của ai đó, ở mọi hoàn cảnh, trong mọi trạng thái, khó mà nói khác đi được. Cái tĩnh của ảnh, phơi bày cái động của cảnh và người, ở đó người ta thấy được cả một không gian. thời gian rộng dài...
Mình không thích chụp ảnh, nhưng cứ có ảnh là lưu giữ, mà vẫn là lưu giữ ảnh giấy, những chiếc ảnh có thể cầm, nắm được.

Đây là những chiếc ảnh phần nhiều có được bằng selfie (tự sướng), do không biết "diễn" sao cho đẹp. Ở trong đó, là 5 năm đã qua, 5 năm của những tháng ngày nhiều biến động...

Nhìn kỹ, hay nhìn lướt, vẫn thấy nhiều nữ tính, kệ người khác không nhìn thấy 😜, thấy đôi tay biết làm nhiều việc, gương mặt, ánh mắt vẫn biết nhớ, biết thầm............. (Mơ!) 

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

Ước mơ mãi chưa thôi


Kiếm tiền là việc của cả đời, mà con người thường nghĩ tới nhiều nhất thay cho nghĩ sống phải thế nào để hạnh phúc.

Mỗi năm, giành 1 tháng đi đâu đó, 10 năm giành 1 năm để sống ở một đất nước nào đó để cảm nhận cuộc sống, là một việc đã từng ấp ủ. Nhưng, không làm những điều đã muốn mà làm những điều người khác bao gồm cả Đảng và Chính Phủ muốn là một việc ý nghĩa, nó mang lại giá trị nhưng ít niềm vui và nhiều tiếc nuối!

Mùa covid, vắng vẻ, ít người, thực sự muốn một lần chạy dọc dài đất nước, cách ly trong xe, 1 tháng thôi.
Xăng đang rẻ! 😛

(Ước mơ từ tháng 3 năm Covid 2020)

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2021

Lời khen của cán bộ Đoàn


Ngồi bus về nhà, muốn viết gì đó.
chợt muốn nhớ đến một tấm hình, một câu khen:
- Hà là một người con gái để lại trong anh hình ảnh rất là đẹp. Em không chỉ có hình thức mà em còn có cả tri thức nữa. Rất đẹp. Anh rất thích đấy!
Thích ở đây là thích, chứ không phải yêu nhé. Câu nói sau mười mấy năm (có đôi lần) gặp lại, từ hồi có chung cùng với anh ấy những năm tháng hoạt động Đoàn thanh niên tại Bộ Thương mại.
Hồi ấy anh chưa vợ, mình thì bầu đoàn phu tử 2 con rồi! 

Lúc này, mình đang đói, đang nghĩ đến món gà tần ngải cứu.
Mình thường hay nhớ, bám, víu vào những lời khen mà giúp mình thấy từng không hề biết là như vậy, nó làm cho những kỷ niệm trong ký ức đã đẹp lại còn đẹp hơn.
Và nữa, lưu giữ được những tình cảm, những hình ảnh đẹp lâu dài trong cuộc đời, thì... Lâu ơi là lâu, có tìm gặp lại, mãi là như thế.
Câu nói nhỏ:
- Em đẹp lắm!
Dù không đẹp, cũng thích phải không nhỉ? 

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2021

Hà Nội nắng!

Sáng nay lao lên bus, thấy ngay anh Sếp cũ đẹp zai đang đứng trước mặt, chán! 😄
Nghĩ đến 22 năm trước, anh ấy thư sinh, trắng tinh với cặp kính đầy tri thức...
Mình hay thắc mắc là:
- Sao càng già thì mặt ngày càng đần?
Hình như, nỗi lo lắng nhiều hơn làm con người ta như vậy?
Tự lý giải:
Thanh niên vô sản, cộng với một mớ kiến thức nhận được từ trường lớp giúp tuổi trẻ ta dường như thấy mình là số 1 😝
Do vậy, mặt cực kỳ tự tin và trong sáng!
Trung niên tư sản, có một số vật chất cộng với mớ kiến thức "tổng hợp quý hiếm" không thể tách rời, cùng với một thân thể đang "dần chín", sự "ngọt ngào" thể hiện trên từng nếp nhăn, tóc đã điểm nhiều sợi bạc, ..., tạo ra nét khác biệt thời trẻ, mà theo cách nói sang chảnh thời nay gọi là "thần thái"! 😎
Giữ gìn nét thanh xuân (nét vô sản) bằng cách nào đây? Bằng cách chúc mừng thời trung niên có vật chất và mất trong sáng ư?! 😛

Sáng nay, 
Hà Nội lạnh nhưng nắng, không khí trong lành. 
Ôm latop ra cafe góc quen, xem lại mấy cái ảnh cách nhau chừng 20-25 năm. Vẫn đẹp thật, nhưng càng ngày thấy càng... đần thối! 😅


Thứ Tư, 13 tháng 1, 2021

Nhớ con

Chiều qua đi làm về muộn, lên bus chỉ có 2 cô học sinh áo trắng ngồi cách xa nhau, thêm mình là 3. Chọn chỗ ngồi ngay trước cô bé quàng khăn đỏ, phụ xe xác nhận vé xong thì quay sang cô bé nói:

- Sao cháu không xuống xe, mua vé rồi mới đi tiếp, đi nhờ 1-2 bến được chứ đi nhiều bến thì không được.
Cô bé lí nhí nghe không rõ.
- Bến tới cháu xuống đấy nhé.
Mình cũng chẳng kịp nghĩ gì, cậu soát vé đứng ngay cạnh, nên tiện nói luôn:
- Để chị mua vé cho bạn ấy.
Và 7.000 đồng đổi lấy một tấm vé cho cô bé học trò.
Lên trạm bus trước Ngân hàng Nhà nước, về đến trạm trước Bộ Y tế - Giảng võ mình xuống. Cô bé vẫn còn đi tiếp, và ngước mắt lên nói lời cảm ơn thay lời chào.
Trước khi xuống xe, nhìn lại bờ vai áo trắng và tấm khăn quàng đỏ dưới mái tóc được tết cao gọn gàng, thấy nhớ con. Nhớ mỗi lần con ra khỏi nhà nhắc con cầm theo 10 nghìn, chẳng phải để đi xe bus mà để có cảm giác... an tâm.

Chiều tối 6.10.2020


(Câu chuyện cũ hôm nay ghi lại ở đây)

Nói với con hôm nay

(Mẹ lưu lại những tâm sự này ở đây, 
vì mẹ luôn nghĩ các con là một phần quan trọng của thế hệ trẻ, mà mẹ và xã hội luôn hy vọng)

Tôm à,

Vậy là một năm mới, một thập kỷ mới đã bắt đầu. Mẹ mong con thật nhiều sức khoẻ và nhiều động lực, ước mơ để có những tháng năm trước mắt vui vẻ, bản lĩnh và vững vàng.

Nhìn lại mười năm đã qua, mẹ thực sự rất tự hào vì con, một cậu học trò đặc biệt, cá tính cũng khác biệt, mỗi năm một vững bước hơn, tự tin hơn, đầy năng lượng cho tới khi con trở thành sinh viên và rời xa gia đình. Mười năm đó, mẹ luôn bên con bằng tất cả mọi năng lượng mẹ có được, để làm hành lang trên con đường con tiến về phía trước. Đến khi con thực sự trưởng thành rồi, mẹ mới thấy thời gian trôi nhanh quá, 10 năm, 20 năm... và giờ đây bắt đầu một chặng 10 năm nữa. Mẹ tưởng tượng đến năm 2030 có lẽ con khác bây giờ lắm, mẹ thì chắc cũng già hơn, tóc bạc hết rồi!