Thứ Tư, 13 tháng 1, 2021

Nhớ con

Chiều qua đi làm về muộn, lên bus chỉ có 2 cô học sinh áo trắng ngồi cách xa nhau, thêm mình là 3. Chọn chỗ ngồi ngay trước cô bé quàng khăn đỏ, phụ xe xác nhận vé xong thì quay sang cô bé nói:

- Sao cháu không xuống xe, mua vé rồi mới đi tiếp, đi nhờ 1-2 bến được chứ đi nhiều bến thì không được.
Cô bé lí nhí nghe không rõ.
- Bến tới cháu xuống đấy nhé.
Mình cũng chẳng kịp nghĩ gì, cậu soát vé đứng ngay cạnh, nên tiện nói luôn:
- Để chị mua vé cho bạn ấy.
Và 7.000 đồng đổi lấy một tấm vé cho cô bé học trò.
Lên trạm bus trước Ngân hàng Nhà nước, về đến trạm trước Bộ Y tế - Giảng võ mình xuống. Cô bé vẫn còn đi tiếp, và ngước mắt lên nói lời cảm ơn thay lời chào.
Trước khi xuống xe, nhìn lại bờ vai áo trắng và tấm khăn quàng đỏ dưới mái tóc được tết cao gọn gàng, thấy nhớ con. Nhớ mỗi lần con ra khỏi nhà nhắc con cầm theo 10 nghìn, chẳng phải để đi xe bus mà để có cảm giác... an tâm.

Chiều tối 6.10.2020


(Câu chuyện cũ hôm nay ghi lại ở đây)

Không có nhận xét nào: