Thứ Tư, 17 tháng 2, 2021

Hết tết rồi. Con lại phải đi thôi!


Một năm mới đã bắt đầu với đầy lo toan bận rộn. Một năm mới bắt đầu bằng cách khép lại những ngày vui vẻ đoàn viên. Chỉ bất chợt một khoảnh khắc nào đó như khoảnh khắc này, khi ngắm bức hình bịn rịn cảnh chia tay mới lặng lòng dâng niềm nhớ.

Chợt nhớ mình mới là đứa trẻ ngày nào, lon ton theo mẹ đi chợ tết, ngồi sau xe đạp theo cha đi mua Đào, nay tóc đã thoáng vài sợi bạc. Thời gian kì diệu giúp xoa dần những nỗi đau, nhưng cũng tàn nhẫn làm phai dần đi những kỉ niệm, những niềm hạnh phúc.

Mẹ luôn hỏi tôi, nơi đất khách quê người cuộc sống có vất vả lắm không? Thật ra thì nỗi bon chen không đáng sợ bằng nỗi cô đơn, buồn tủi. Là cảm giác nơi mình ở không là quê hương, chỉ là khách trọ. Nơi mà mỗi con đường, mỗi góc phố không thể tìm nổi một dáng hình quen thuộc, yêu thương. Nơi mà đôi khi giữa ồn ào vẫn thấy mình bơ vơ lạc lõng.

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2021

Tạm biệt năm Covid 2020


Chiều qua, chiều cuối năm, chẳng hiểu sao lại ngã.
Giữ nguyên tư thế chân phải thẳng về phía trước, chân trái hình chữ Z phía sau, bàn tay trái rụng rời sau một phản ứng vô điều kiện là bụp mạnh vào cánh cửa toilet...
- Đừng động vào em!
(Dù đó là lời nói ngược 😛)
Khi có người nhìn thấy, định nâng dậy.
Có lẽ do phản xạ, sợ chấn thương sọ gối, vì đột ngột và đau quá!

Tự dưng lại nhớ cảnh người phụ nữ bị va ngã xoài vì một anh chạy vội lên tàu điện ngầm ở Singapore. Anh ấy xấu hổ, vội vã xin lỗi và định nâng chị đứng dậy, thì chị ấy đã khó chịu mà nói rằng:
- Don't touch me!
(Đừng chạm vào tôi)
Và không có ai động vào chị ấy. Anh vội vã thì vội bước lên tàu, vẻ đầy ngại ngần.

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2021

Di sản của một người


Tôi luôn phải chịu áp lực là con của một nhà lãnh đạo.

Phải nhiều năm sau thời niên thiếu, tôi mới ý thức được rằng ba mình khác những người khác.

Từ khi đi học vỡ lòng, tôi không ý thức được chuyện ba tôi làm việc gì quan trọng hay nhà tôi khác các bạn. Hồi đó, đi ra cổng nhà, thấy có bốt gác, tôi cứ nghĩ rằng nhà ai cũng như thế chứ không hề nghĩ ba mình mới được thế. Rồi đến khi học lớp hai, tôi‬ mới lờ mờ hiểu rằng ba mình đang giữ trọng trách nào đó.‬

Cũng từ khi bắt đầu hiểu được ba tôi có trọng trách lớn hơn người khác, tôi co mình lại một chút. Nhiều khi chơi với bạn bè, phải nhường nhịn bạn một tí. Rồi đi học, phải cố lên một tý vì sợ người ta sẽ nghĩ ngược lại.

Nói thật, rất ít khi đến lớp mà tôi không thuộc bài. Đi lao động cùng lớp, tôi luôn chọn việc gì đó nặng hơn. Tôi sợ bạn bè bảo mình thế nọ, thế kia. Sau này đi sơ tán, nhiều khi bọn tôi rời khỏi trường người ta mới biết tôi là con ai. Khi biết mình là con "ông Ba", họ mới hỏi, "ô tại sao tao thấy mày gánh giỏi thế?", "ô tại sao mày đào đất giỏi thế?".

Tuổi thơ tôi là thế. Tại sao mình cảm thấy như vậy? Bởi vì, đi sơ tán mới thấy, mình được ăn no hơn các bạn, không phải chịu rét như các bạn. Nếu mình học kém không bằng các bạn, điều đó là không nên, là đáng xấu hổ.