- Thứ gì giá trị hơn tiền?
Tốt nghiệp đại học, tôi không nghĩ được mình phải kiếm tiền thế nào, tôi chỉ nghĩ mình sẽ xin được việc thế nào và chưa bao giờ được ai hỏi :
- Bạn muốn mức lương bao nhiêu?
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng với mức lương bao nhiêu mà luôn tiềm ẩn trong tôi một cảm giác:
- Liệu mình có thể đáp ứng nổi yêu cầu của nơi tuyển dụng mình vào làm việc hay không, mình có ích cho nơi ấy không?
Rồi một ngày, tôi đã hứa trong lòng rằng sẽ tâm huyết và tận tuỵ vì sự bền vững của một doanh nghiệp, khi được hỏi:
- Công ty hiện đang ở giai đoạn khó khăn, lương nhà nước rất thấp, liệu cô có muốn làm không?
Cảm giác được hỏi "liệu cô có muốn làm không?" từ một lãnh đạo cao cấp thực sự rất dễ chịu, là cảm giác tôi được quyền lựa chọn và có giá trị với nhà tuyển dụng. Tôi không nhớ khi ấy tôi đã trả lời thế nào, nhưng sau cuộc trò chuyện, tôi được nghe một câu chốt lại:
- Cô là một cô gái rất thông minh.
Tôi chính thức được nhận vào làm việc sau khoảng 1 tháng từ buổi nói chuyện ấy, cùng với những lời khen là một mức lương không đủ tiền thuê nhà trọ. Tôi cũng từng tự hỏi lúc ấy rằng:
- Tại sao lương thấp vậy mà hàng trăm nhân viên vẫn làm việc, không ai bỏ đi?
Thời gian trôi, tôi gắn bó với nơi làm việc nhiều năm và chứng kiến mọi thăng trầm nơi ấy, để nhận ra nhiều điều trong cuộc sống, âm thầm cống hiến, âm thầm tận tuỵ như đúng lời hứa tôi đã viết trong đơn xin việc hồi trẻ. Tôi thường thầm nhắc bản thân rằng:
- Người khác sống được mình cũng sống được, miễn là bình an.
Sau này, khi cuộc sống đã đủ đầy, có nhà, có xe, có thể đi bất cứ đâu nếu muốn, tôi vẫn thầm cảm ơn sự bằng lòng của mình khi còn rất trẻ, vì chính sự bằng lòng ấy đã cho tôi một niềm tin và nhiều cơ hội sau này.
Trong đó, có cả cơ hội được ăn một miếng bánh mì có kem, trứng 🤨
(Chuyện cũ chưa hồi kết!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét