Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Chiều mưa (tiếp và hết)


        Vậy mà sao buổi chiều nay, ngồi đối diện với một người đàn ông xa lạ, mình lại nhớ đến quay quắt cái cảm giác của ngày xưa, của người thiếu nữ thế kia ? Mình cũng không biết, hay tại trời vẫn cứ mưa ? 

        Một lần nữa người phụ nữ lại nhíu mày. Làm thế nào mình lại ngồi ở đây nghĩ lan man thế này ? Mình muốn tìm cảm giác lạ hay thực sự muốn đổi thay ? Mình chẳng phải đang sống tốt đó sao ? Công việc ở công ty ổn định, những buổi tối ta bà với bạn bè, đôi lúc đi lẻ với một anh nào đó, coi "đường được" một chút. Một vài nụ hôn nhẹ nhàng, đôi cái mỉm cười lẳng lơ mà chẳng tới đâu, chỉ đủ để ôm gối ngủ ngon giấc trong đêm với một chút bồi hồi vậy thôi !

        - Cô có thích đi du lịch không ?


        Tiếng nói của người đàn ông đối diện kéo cô trở về. Đúng là mình điên thật rồi. Hồn vía bay mất rồi hay sao ấy ! Chị mỉm cười thật tươi mà có cảm giác như gương mặt mình đang méo xệch :

        - Du lịch hả ? Thích lắm chứ anh. Chỉ sợ không có dịp đi nhiều thôi.

       Người đàn ông vồn vã :

        - Dịp thì nằm trong tay mình thôi. Hôm nào cô xin hộ chiếu rồi lấy visa đi chơi, tôi sẽ đón cô ! 

       Lại mỉm cười :

        - Vậy à, cảm ơn anh nhiều. Dạ, để hôm nào có dịp...
        - Lại có dịp nữa rồi, cô cứ quyết là đi thôi mà !
        - Dạ...

        Đột nhiên chị nhớ đến mẹ. Bà thường nói "con có nốt ruồi dưới gan bàn chân, chân con là chân đi khắp nơi, không trụ lại được đâu". Hay lời mẹ mình sắp ứng nghiệm rồi ? Buồn cười thật, xưa giờ chị vẫn cười xoà mỗi khi mẹ ca cẩm như thế. Đến ra khỏi cái xó xỉnh này, ra khỏi thành phố này con còn ít khi nữa là "chân đi" ! Mẹ cứ làm như con gái của mẹ là "vip" ấy !

        Nhưng hình như lời rủ rê của người đàn ông mới quen có làm cho chị dao động một chút, chỉ một chút thôi bởi ranh giới của thực và ảo trong lời mời mọc ấy vẫn chưa thể xác định. Ừ, biết đâu anh ta nói thực, biết đâu anh ta muốn tìm hiểu kỹ hơn về đối tượng ? Ý nghĩ mình, người phụ nữ một lầm gãy gánh lại trở thành đối tượng của ai đó cũng có chút ngọt ngào, dễ chịu dù trong chị, vẫn con mắt thứ ba đang soi mói, giễu cợt. Chớ mê muội nghe nhỏ, cái thời ấy qua rồi, gần nửa đời người rồi, phải nhớ mình là ai, phải không ?


         Nhưng mình là ai nào ? Người phụ nữ liếc sang người đàn ông đang quay quay cái muỗng cà phê một cách hờ hững trong tay, đầu quay quắt với câu hỏi của riêng mình. Không, mình không còn là người vợ u uất với nỗi "vô sinh" để lên gân làm ra vẻ cứng cỏi, anh hùng trước gia đình chồng và lạnh lùng vô cảm trước ông chồng tốt bụng. Mấy năm nay mình đã đóng kịch đù rồi ! Những đêm vui nhộn, phá phách, đám bạn ồn ào, góc tối của từng quán cà phê ngã mình mệt mỏi... Mình trở lại là mình thôi ! Cứ cười giả, khóc giả, yêu giả mình chán chường lắm rồi ! 

       Bất chợt, trước mắt chị hiện ra cảnh tượng hôm qua, ở khu chợ gần khu nhà cũ của hai vợ chồng chị. Người đàn ông khệ nệ tay xách tay mang đi từ chợ ra, bên cạnh là một phụ nữ mặt mày tươi rói, mồ hôi rịn ướt trán, mái tóc dài cột sợi ruban màu đỏ, đen mượt. Chị bước đi nặng nề vì cái bụng chửa đã to, có lúc chị ngừng lại, quệt mồ hôi trên mặt rồi tựa hẳn vào người đàn ông. Mặt ông chồng cũng có vẻ phớn phở lắm, sắp làm cha mà ! Chị nhớ, mình đã nép vào một mái hiên để tránh mặt họ, bởi đó chính là chồng cũ của chị và cô vợ mới của anh. Cũng mừng cho anh được như ý nguyện. Chị thấy vừa đau nhói lại thấy vừa nhẹ lòng. Mà anh cũng tử tế đó chứ. Ly hôn những hai năm anh mới lấy vợ và cô vợ vợ rất trẻ của anh trông có vẻ hiền dịu thế kia, chắc anh hạnh phúc lắm. Đôi lúc chị cũng nghe được loáng thoáng những tin tốt lành như vậy, đủ để chị yên tâm về sự dứt khoát của mình. Không biết có phải vì cảnh tượng ấy mà có cuộc gặp gỡ "coi mắt" hôm nay không ? Chị cũng khó có thể trả lời rạch ròi được.

         Cơn mưa bên ngoài cửa kính hình như đã tạnh. Người phụ nữ đứng lên, bước ra cửa. Cái nóng bên ngoài thổi ập vào người gây cảm giác bức bối dù mới dứt mưa. Có lẽ vì chị vừa từ phòng máy lạnh đi ra. Người đàn ông, giờ trở thành bạn mới của chị tỏ vẻ lịch sự :

         - Hay để tôi đưa cô về ? Sẵn dịp cho biết nhà.
         - Được rồi, không sao đâu, chúng ta còn gặp lại mà. Nhớ điện thoại cho tôi nhé !

         Bên ngoài, bóng tối đã ụp xuống, có lẽ là do mưa. Thành phố vẫn chưa lên đèn, những con đường loang loáng nước, nước vẫn tiếp tục nhỏ xuống từ các hàng hiên, mái nhà. Chị lắc đầu từ chối hai ba chiếc taxi mời gọi, đi bộ chậm rãi qua từng con đường nhỏ quen thuộc. Hình như một thời xa lắm, cô gái nhỏ vẫn thích trùm áo mưa đi dạo như vậy. Và hình như buổi chiều nay, cuộc "coi mắt" như đùa như thật đã khiến người thiếu phụ tìm lại được chính mình. Từng bước, từng bước, mưa khiến ta mát rượi cả người, mưa rửa sạch mọi phiền muộn và lòng ta như cất tiếng hát cùng mưa : raio, rào, rào... Khúc nhạc mưa của trời đất sao mà du dương êm ả thế, như mưa ngủ trong hồn ta vậy.

          Trong chập choạng của buổi chiều muộn, trong cái ồn ào người xe của thành phố, người phụ nữ cứ đi, cứ đi, ung dung, thanh thản. Đi như thể tự bao giờ chị vẫn mải miết đi như thế...

TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN NGỌC TUYẾT
DNSG CUỐI TUẦN

Không có nhận xét nào: