Lời sa mạc
Tình yêu ấy biến anh thành hạt cát
Ước gì em đã chẳng hóa Mặt trời
Thiêu đốt anh ngày ngày bỏng rát
Biết đâu là những khô khát khôn nguôi.
Tình yêu ấy biến anh thành đá tảng
Như vô tri vô giác đứng bên đời
May mắn quá, trái tim này không chết
Vẫn còn mơ sống lại thuở yêu người.
Tình yêu ấy biến anh thành đất nẻ
Nơi mênh mông chỉ có dấu lạc đà
Em làm sao biết điều gì âm ỉ
Khiến xương rồng gai góc vẫn đơm hoa.
Rồi đêm xuống, em về bên kia núi
Để lại bao nhiêu rát bỏng nơi này
Xin chỉ có giọt sương này rất mặn
Như chút tình không thể nói ai hay...
Thơ Giang Tuấn Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét