Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Tìm lại tấm chân tình


Lần gần nhất Sa gửi cho tôi những dòng tin nhắn qua Yahoo Messenger khi tôi đang dừng xe bên đường chờ bạn. Tranh thủ trả lời những câu Sa hỏi thăm một cách chừng mực rồi chào em khi phải đi. Tôi cảm nhận rõ sự hẫng hụt của Sa vì hình như những lời đáp lại của tôi làm cho em nghĩ rằng tôi không mặn mà khi nói chuyện. Tôi âm thầm trách mình sao kém cỏi, không thể nói với Sa rằng, đôi khi tôi rất nhớ em, tôi luôn nghĩ về Sa như một người bạn quý, tự hào khi hai chị em đã từng thân thiết, quý trọng nhau.

Sa là một cô gái xinh đẹp, sâu sắc và tình cảm. Khi em viết cho tôi “… và hình như em đã khóc” là khi ở Việt Nam nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi. Sự chân tình bị che lấp đi bởi sự ngang ngạnh của tôi gần chục năm qua như vỡ òa, tan chảy. Tôi biết, tôi lặng lẽ suốt bằng ấy thời gian bởi đã có lúc tôi từng nghĩ Sa không chân thực, bởi niềm tin tôi giành cho em bị lung lay mặc dù em đã cố thanh minh, giải thích. Tôi im lặng, Sa cảm nhận được điều đó và đã quyết định từ giã công việc mới có được là vị trí trưởng phòng kinh doanh xuất nhập khẩu ở một công ty xây dựng nhờ sự giúp đỡ, giới thiệu của tôi.

Tôi vốn thế, sẽ im lặng khi thấy rằng điều nói ra sẽ không làm cho suy nghĩ của mình thay đổi cho dù Sa làm mọi việc như muốn chứng minh cho tôi thấy sự trung thực của mình. Tôi biết hết nhưng không hiểu sao cứ lặng im như vậy để rồi tôi và Sa mất tin nhau từ ấy. Số điện thoại của tôi cũng một lần thay đổi, duy chỉ có địa chỉ Yahoo là vẫn giữ nguyên. 



Tôi không bao giờ quên ngày tôi vội vã chạy xe tới nhà Sa ở khu Trường Chinh khi nghe tin mẹ em mất, trời khuya lạnh càng làm cho cảm giác mất mát lớn hơn khi cùng ngồi với Sa trong căn phòng trống nơi mẹ em đã vĩnh viễn ra đi. Sa nói về những giây phút chia ly như muốn chia cho tôi những đau thương, trĩu nặng. Tôi lặng người nghe, cảm nhận nỗi đau ấy như chính mình là người cũng đang bị chia lìa…

Rồi, ngày Sa lấy chồng, đẹp lộng lẫy, kiêu sa – như cái tên Băng Sa của em vậy. Sa cẩn thận tặng tôi tấm hình cưới, tấm hình tôi có mặt trong đám bạn cùng với chú rể, cô dâu… Rồi, em chia sẻ những khó khăn ngày đầu về làm dâu trong một gia đình quyền thế… Những riêng tư có lẽ chỉ một người con gái sâu sắc và dũng cảm như em mới dám chia sẻ với tôi…

Tôi không muốn mãi giấu trong lòng những tình cảm đã được tôi nâng niu, trân trọng khi mà gần đây lại một lần nữa Sa tìm thấy tôi trên facebook khi đang cùng gia đình sống tại Paris theo diện ngoại giao.

Em khóc khi tôi viết “Có bao kỷ niệm cũ, chị vẫn giữ ngăn nắp trong ký ức. Đôi khi chị rất nhớ Sa. Nhớ khi chị còn trẻ và em còn rất trẻ. Có một bình hoa màu cam ca-rốt rất đẹp Sa tặng chị vẫn giữ cho tới tận bây giờ. Nhìn thấy em vẫn đẹp và hạnh phúc, chị vui lắm”.

Tôi nhận lại nhiều hơn : “Em vừa nấu cơm vừa liên miên nghĩ về những ngày xưa, về chị, chị Thủy và em… Cuộc sống bề bộn, đôi khi phức tạp, xô bồ, rối ren và chị em mình đã lạc mất nhau trong cái vòng quay của cuộc sống ấy. Nhưng những gì lắng đọng trong nhau thì vẫn luôn ở đó. Em cũng luôn nghĩ về chị bằng những tình cảm đẹp, luôn thấy tiếc vì chị em mình chẳng còn gần gụi như xưa… Hôm nay, em đã đọc hơn một lần những dòng comment của chị giành cho em, em nghĩ rằng nếu chị còn giữ cả bình hoa em tặng thì chắc tình cảm chị giành cho em cũng như tình cảm của em đối với chị vậy. Và hình như em đã khóc… Trước thời gian chẳng có gì là mãi mãi, với cuộc sống chẳng có gì là tròn trịa, nhưng những tình cảm chân thành thì sẽ vẫn mãi ở đó, vượt cả thời gian và vượt qua cả sự nhào nặn tròn méo của cuộc đời. Chị ơi, em vẫn là một người bạn, một đứa em gái thân thiết của chị như ngày xưa chị nhé !

Nước mắt rơi... Chẳng biết sao thế nữa…

2 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Ai cũng có chuyện của ngày xưa, nhưng chuyện của VT thì bao giờ cũng đặc biệt như con người VT vậy. Kỷ niệm là như thế, nhưng biết bao kỷ niệm cứ qua đi rồi chẳng bao giờ trở lại nữa. Buồn, buồn... và nhớ những kỷ niệm vô cùng, thế nó mới là kỷ niệm

Viên Thạch nói...

Cảm ơn chú CL. Chú cũng là một người đặc biệt bởi chú rất nhạy cảm, hình như luôn cảm nhận thấy cháu đang nghĩ gì. Đôi khi, cháu không tưởng tượng ra chú là một sĩ quan, nhất là chú khá giống cháu mỗi khi cảm nhận về một bài thơ đẹp. Hay là cháu giống chú nhỉ ?