Dù chỉ là một thoáng hanh hao
Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
Để rồi thấy lại như người mắc nợ
Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.
Dường như là thi thoảng trong đêm
Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
Dù vẫn biết đó là điều vô lý
Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.
Bây giờ em đang ở nơi đâu?
Đêm xa xứ, mênh mang mầu diệu vợi
Không hiểu sao ta thấy mình có lỗi
Khi lúc này không thể ở gần em
Chỉ còn là lạnh lẽo ánh đèn đêm
Heo hắt chiếu những vỉa hè khấp khểnh
Quờ cánh tay, ta chạm vào giá lạnh
Nụ hôn buồn đành gửi gió mang đi.
Đành gửi theo tất cả những mê si
Những nhung nhớ, những cồn cào, day dứt
Ở nơi ấy, cách nửa vòng trái đất
Em có nhận được không, dẫu chỉ rất mơ hồ...?
Không hiểu sao ta thấy mình có lỗi
Khi lúc này không thể ở gần em
Chỉ còn là lạnh lẽo ánh đèn đêm
Heo hắt chiếu những vỉa hè khấp khểnh
Quờ cánh tay, ta chạm vào giá lạnh
Nụ hôn buồn đành gửi gió mang đi.
Đành gửi theo tất cả những mê si
Những nhung nhớ, những cồn cào, day dứt
Ở nơi ấy, cách nửa vòng trái đất
Em có nhận được không, dẫu chỉ rất mơ hồ...?
Thơ Giang Tuấn Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét