Ngày 20 -11, bỗng dưng đọc được bài thơ này của một bạn thời sinh viên trường Luật. Post lên vì thấy hay quá cơ. Màu mực, màu nắng, màu của thời gian... cứ quên là nhớ !
"Người kể cho ta nghe màu của tháng năm
Trong những bức thư ngày xưa viết vội
Nét mực nhòe bối rối
Nụ cười của người vẫn ồn ào, sôi nổi
Riêng năm tháng thì lặng yên
Màu của tháng năm là những bậc thềm ngoài hiên
Là màu nắng nhuộm vàng từ tán lá
Thời gian trôi đi người giờ xa lạ quá
Ta cũng quên mất rồi... màu của tháng năm xưa"
6 nhận xét:
Mầu của tháng năm em có nhận ra không
Tháng năm đi qua, tháng năm bối rối
Tháng năm làm những cái giận vô tư
Cái mầu nào thấm đậm tuổi sinh viên.
Ôi tháng năm nhuộm tóc trắng trên đầu
Tháng năm muôn mầu,
Với ai đó, mầu nào cũng đẹp.
Tháng năm qua đi,
Đọng lại trong ai những gam màu luyến tiếc,
Những gam mầu nhớ nhung.
Tháng năm qua đi,
Trời mãi xanh,
xanh thẳm mấy tầng không,
Soi ánh mắt ai
Mãi long lanh, yêu thế.
Nhưng nhớ nhất là mầu gì nhỉ?
Xanh núi? Xanh rừng?
Hay sâu thẳm đêm đen?
Ôi, mầu đen của bóng đêm,
Dù không thích, nhưng cám ơn lắm lắm.
Người che chở những cái ôm nồng ấm,
Để ai trao cho ai
Ngây ngất, nụ hôn đầu.
Dù tháng năm đã nhuộm trắng mái đầu,
Mầu đen ấy, ta làm sao quên đươc?
Mầu đen của ai mà đẹp quá. Một bài thơ rất hay ND ạ.
Bài thơ đầu của chú CL có "tháng năm nhuộm tóc trắng trên đầu" và của ND có "tháng năm nhuộm trắng mái đầu". Cả hai dường như có tâm tư giống nhau về một màu riêng của mình và có lẽ cũng đều tóc trắng !
Chú xin nêu cảm nhận của chú:
Có thể cả hai tác giả trên đều có bộ tóc "nhuốm mầu thời gian", song hình như họ không có "tâm tư giống nhau về một màu riêng của mình". Chú CL kết đoạn thơ bằng câu cảm thán "Ôi tháng năm nhuộm tóc trắng trên đầu" như là một sự tiếc nuối những tháng năm tuổi trẻ đã qua đi. Còn ND lại viết :"Dù tháng năm đã nhuộm trắng mái đầu, Mầu đen ấy ta làm sao quên được?" thể hiện một cung bậc tình cảm hoàn toàn khác - đó là sự hoài niệm về nụ hôn ngọt ngào, ngây ngất, về mối tình đầu say đắm. Riêng hai từ "ôi" và "dù" đã thể hiện rất rõ điều đó VT ạ. Và có lẽ cho đến tận bây giờ, ND vẫn đang hạnh phúc với đồng tác giả của nụ hôn ấy.
Mầu đen thường là biểu hiện của cái gì đó u ám, chết chóc, tang thương, nhưng trong trường hợp này mầu đen của ND lại thể hiện sự bao dung, trìu mến và ấm nồng. Cuộc đời có những cái ngược đời hay vậy đó.
Chú QV bây giờ chuyển sang bình thơ là chuẩn đấy ạ !
Đăng nhận xét