Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Vết khuyết tri ân


         Ngày 20-11 đã qua đi, hôm nay đọc được bài này. Đâu đó có những điều giống như tôi hằng tâm tư vậy...

        " Vết khuyết tri ân 

         Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
         

trianthayco-5125-1384940018.jpg
   Có lẽ không nên chỉ đợi đến ngày 20/11 mới nhớ tới ơn thầy cô

         Đã từ rất nhiều nhiều năm trước, tôi luôn mong được đến một “mùa” nhà giáo Việt Nam nào đó, có thể đến và thăm tất thảy những người thầy, người cô từng dạy dỗ mình. Nhưng rõ ràng, đó cũng chỉ là ước thôi và sự thật là không thể. Những người đã dạy dỗ tôi, trao cho tôi kiến thức ở trường và cả kiến thức ở đời quá nhiều. Mười tám năm học miệt mài trên ghế nhà trường, đếm không sao hết được, nhớ không tài nào trọn tên được, in hằn không thấu được những gương mặt, đôi mắt, nụ cười, dáng hình, phong thái... của các đấng dạy dỗ ấy. Nên rồi cứ đến năm này năm nọ, muốn tri ân người này người kia rồi rốt cuộc cũng không thể. 

         Chút thời gian ngắn ngủi giữa bộn bề viện cớ không tên, tôi cũng chỉ kịp đến thăm, chuyện trò với đôi ba người thầy đã dìu dắt và đồng hành mình vào những giai đoạn quan trọng của đời học sinh. Đôi khi nghĩ, đó cũng là một sự bạc bẽo của riêng mình, bạc bẽo của phận học trò như tôi đối với thầy cô giáo. Bởi đã là giáo viên, tôi tin ai cũng muốn nhận được sự quan tâm từ những “đứa con tinh thần” của mình. Không phải về vật chất nhưng chí ít cũng là tấm lòng với một buổi gặp mặt cùng đôi ba lời thăm hỏi chân tình.

         Vậy nên, khi đến những ngày này, tôi vẫn thường thấy xấu hổ và áy náy nhiều. Sự xấu hổ càng lớn, càng tăng bởi sự tri ân không phải là điều nên để dành. Nó không phải là một lời hẹn. Lúc tôi thêm tuổi, lớn lên và trưởng thành thì thầy, cô cũng thêm nhiều nếp nhăn, già cả hay đã về bên kia thế giới. Lúc ấy, có vạn sự biết ơn trong im lặng cũng chẳng để làm gì nữa cả. Sống không tri ân thì khi chết rồi, tri ân thầy cô không “cảm” được. Mọi áy náy đều đã muộn màng.
         Có lẽ, những phận học sinh như tôi, không nên đợi “chỉ” đến ngày nhà giáo Việt Nam mới nhớ đến và tỏ bày tình cảm. Dù thật lòng, tình cảm là điều không bao giờ ít hoặc mất đi trong lòng. Nói bao giờ cũng dễ hơn là làm. Để làm được điều nói và thầm nhủ trong tim là cả một giới hạn không nhỏ. Thế nên, suốt cuộc đời này, tôi mãi mãi mắc nợ thật nhiều những ân nghĩa đến những người thầy, người cô đã dày công chèo con thuyền mang sự nghiệp trồng người đưa tôi đến bến bờ tri thức - những người thầy, người cô mà có lẽ đến giây phút này hoặc mai sau sau nữa, tôi không có, không còn cơ hội để nói lời tri ân dẫu là bé nhỏ nhất.
          Điều an ủi với tôi hơn cả đó là, dẫu chưa phải là một người thành đạt này kia nhưng tôi cũng thấy tự hào vì ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ của một quãng dài ngồi trên ghế nhà trường với mười tám năm học ròng rã, trưởng thành và đạt kết quả như bây giờ. Như vậy, tôi cũng đã không phụ công lao của người đi trước.
         Thôi thì dù các thầy cô xa xưa ấy không thể nghe những tâm tư này nhưng cũng xin được tỏ bày tấm lòng con. Kính mong các thầy các cô sức khỏe và luôn luôn thấy tự hào về sự nghiệp trồng người cao cả và thiêng liêng này.
        Tôi cũng xin kính chúc cho tất cả, những ai đã, đang và sẽ là giáo viên nhiều điều tốt đẹp. Con kính chúc mẹ, người thầy lớn nhất của đời con được sống lâu và an vui. "

Hồ Tịnh Thủy

Không có nhận xét nào: