Từ nhiều năm trước, trong đầu đã nảy sinh ý định sẽ đi đâu đó một mình, xa gần không quan trọng. Đi một mình, vì biết rằng chẳng dễ chờ ai cùng sở thích, cùng có mong muốn đi vào thời gian phù hợp với mình. Vì vậy, ngoài những lần đi nhiều mình thì có cơ hội, sắp xếp được là một mình cũng đi ngay, ai thắc mắc gì cũng kệ. Đi, mới biết, khi xa nơi thân thuộc mình nghĩ gì, nhớ ai và cần gì hơn khi mà lúc nào bên mình cũng là ngổn ngang bổn phận, nghĩa vụ và trách nhiệm, là những buồn, vui cứ bị hòa trộn cùng cảm xúc của nhiều người.
Lần này, lên đường vào những ngày giữa tháng Ba, hướng về phương Nam đầy nắng. Hà Nội đang còn lạnh, nhiệt độ chừng 20 độ C nhưng nơi sẽ đến là một vùng ấm áp. Chẳng biết cảm giác có khác nhiều khi đến nơi không? Lại nhớ những lần kéo vali một mình sang Singapore và Mỹ, mọi cảm xúc không hề giống như tưởng tượng lúc ở nhà.