Theo chương trình huấn luyện của trung tâm giáo dục quốc phòng nơi Tôm Ốc đang học đề ra, bố mẹ hãy gửi tới các con lời nhắn nhủ, động viên các con hoàn thành nhiệm vụ. Vậy là viết thư cho Tôm Ốc, bức thư này là bức thư đầu tiên gửi đến hai "chiến sĩ" xa nhà. Gửi đi, mà không biết sự kiềm chế cảm xúc trong ấy chỉ còn là lòng tin và sự đồng hành... có làm các con thấy thiếu?
***
Thành và Đạt yêu quý!
Lúc này, viết thư thăm hai chiến sĩ đang xa nhà của mẹ mà bỗng thấy hiện lên hình ảnh bức thư đầu tiên Thành viết cho mẹ 8 năm về trước.
Bức thư ấy chỉ có duy nhất một dòng "Mẹ mang khẩu súng này đi để soi đường, con cho mẹ mượn nó đấy" đã làm mẹ ngỡ ngàng. Nếu tính ngược thời gian, các con sẽ biết khi ấy Thành đang học lớp 1. Đó là một buổi tối mùa Xuân nhưng trời còn lạnh lắm, trước khi đi ngủ mẹ có dặn Thành rằng ngày mai cơ quan mẹ đi Yên Tử, sẽ phải đi rất sớm, từ khi trời vẫn còn tối ấy nên mẹ sẽ đi ngủ trước, Thành học xong rồi ngủ sau. Sáng ra, mẹ nhẹ nhàng chuẩn bị đồ đạc thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy được chặn bằng khẩu súng nhựa màu đen nhỏ xíu, khẩu súng đồ chơi này khi bóp cò sẽ phát ra tia laze chiếu xa chừng 2-3m, con rất thích nó và không cho một ai mượn bao giờ, nó như một tài sản quý giá nhất của con lúc ấy vậy.