Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Hôm nay mình bị hâm


        Tự nhiên cứ nghĩ...

        Nếu như trong cuộc sống, đôi lúc ta thấy mình như rơi vào khoảng lặng, nhìn ra xung quanh thấy ngổn ngang... thì biết làm sao đây ? Ai sẽ giúp ta cân bằng lại nếu như chính ta không có ý định phải đi tìm lại sự cân bằng ? Phải chăng, cứ lặng yên cảm nhận thời gian thay cho đi tìm kiếm, nhìn vào nơi rất thật, là tâm hồn, là tình cảm và là những thứ rất riêng…



Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Ba lô là hành trang



       Đi chơi mỗi nơi một khác, mỗi thời điểm một khác. Do vậy, chuyến đi Singapore vừa rồi tôi chọn là thời điểm các con tôi đã bước vào giai đoạn nhận thức khá tốt về những gì đang diễn trong cuộc sống. Mỗi việc tôi làm luôn cố gắng mang một ý nghĩa giáo dục tốt đẹp nào đó, do vậy tôi cũng hy vọng các con tiếp nhận được từ chuyến đi thông điệp này.

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Thủy cung ở Singapore


        Hôm tới thăm Underwater World là ngày thứ Tư, vậy nên không quá đông người. Vé thăm quan nơi này tôi đã book từ khi còn ở nhà nên không lăn tăn gì chuyện phải xếp hàng mua vé. Chỉ tính làm sao đi được vào thời gian hợp lý nhất, để vừa chơi được nhiều vừa hợp lý thời gian thôi.

        Tại cửa kiểm soát, gặp 1 đoàn khách Pakistani ồn ào đi vào, xôn xao trò truyện. Tôi cùng cả nhà tranh thủ đi trước khi cả đoàn kia còn đang mải chụp ảnh theo chỉ đạo của mấy cô hướng dẫn viên trước cái phông hình nơi này, tránh cảnh lúc vào trong đan xen rồi ngửi mùi cà-ri gà ! Kiểu chụp ảnh giống như ở Thái Lan, cứ chụp rồi khi ra về sẽ có một nơi (gọi là Counter) cho xem những hình đã chụp trên màn hình máy vi tính, nếu ưng thì mới trả tiền lấy ảnh. Tuy nhiên, 20 đô la Singapore cho 1 ảnh cỡ 20 x 30cm - hơi bị xít !


Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Mỗi chuyến đi là một bài học lớn


          Kể chuyện đi ăn đi chơi nhiều khi cũng hơi ngài ngại ! Thôi thì, đó là những chuyện đã xảy ra rồi không thay đổi được, nên viết vài dòng lưu lại, cũng là để chia sẻ với mọi người một kỷ niệm vui trong cuộc sống.

         Tôi lên kế hoạch cho chuyến đi Singapore 7 ngày với 6 đêm lưu lại cách đây chừng hơn 1 tháng. Tôi phải tự quyết định mọi việc từ thời gian bao lâu, đi đâu, nghỉ ở đâu... vì cả 3 thành viên còn lại nhà tôi đều là những người đơn giản ! Tôi đã phải lên kế hoạch từng việc một, từ book vé máy bay, đặt phòng khách sạn, tìm nhà homestay, book vé cho các nơi thăm quan, chuẩn bị đồ ăn cho trẻ con đề phòng đêm đói... Làm sao để chuyến đi thành công như mong đợi vì mục tiêu chính của tôi là giúp các con có một cách nhìn thực tế về một đất nước văn minh, hiện đại. Tôi đã chia thời gian lưu lại theo mục đích của việc giúp con trải nghiệm cuộc sống ở đây, để làm sao sau chuyến đi này có một ước mơ bỗng nhiên xuất hiện...



Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Tắm sáng

Chộp được kiểu ảnh này, hay hay. Cứ như là anh em nhà Bill Laden đi nghỉ dưỡng !


Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Chưa về đã nhớ


         Mấy ngày mải đi chơi quá nên tối về muốn post bài thì lại mệt, muốn ngủ vì ngày hôm sau còn hấp dẫn. Lần này đi có một tuần, cả nhà, mình phải là "tour guide" nên trách nhiệm nặng nề. Phải lo cả chỗ ăn, chỗ nghỉ, chỗ chơi lẫn chỗ giải trí vì vậy "chương trình" cứ chạy trong đầu mình không ngừng nghỉ. Mục đích lớn nhất với mình là sau những chuyến đi như thế này, những gì các con "mắt thấy, tai nghe" tự nhiên ngấm vào suy nghĩ, và ước mơ được vươn mình ra thế giới sẽ tự nhiên xuất hiện...

          Chiều nay, định đi thăm Garden by the Bay rồi lại không đi được vì trẻ con hào hứng với bể bơi quá, bể bơi trên lưng chừng trời ! Tối, cả nhà ra City Hall ăn McDonald vì trẻ con ăn mấy bữa liền vẫn thích. Mình đưa cả nhà tới Raffle City,  ngay phía trên của City Hall MRT (Mass Rapid Transport) và ngồi tại nơi quen thuộc. Ăn tối xong, cả nhà đi bộ sang Funan Tower xem có còn mở cửa không để Tôm Ốc xem lại chiếc máy SP3 mấy hôm cứ "rình" cơ hội khi về nếu mẹ còn tiền thì mua một chiếc ! Qua đường tại ngã tư Coleman Street - North Bridge Road. tự nhiên bâng khuâng quá. Dù hôm mới đến đây đã dắt con tới nơi này và giới thiệu với các con về nơi ngày xưa mẹ từng học, vậy mà chẳng hiểu sao tối nay bỗng nhớ nơi này quá !

Đây là trung tâm Singapore nên chủ yếu là các tòa nhà văn phòng, ban ngày người xe đông nghịt. Ngay sau lưng mình là Funan DigitalLife Mall nổi tiếng

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Việc ngày hôm qua


          Chuẩn bị những thứ mang theo cho chuyến đi Singapore, tưởng là đơn giản vậy mà khi mọi thứ gọn gàng là lúc tôi bải hoải. Có lẽ mệt phần nhiều là do nghĩ làm sao mang càng ít càng tốt, nhưng lại thật hữu dụng. Thực sự đó là một sự cân nhắc, đấu tranh loại bỏ khó kinh người. Tôi cũng không biết tại sao tôi không mặc kệ đi, cứ phụ thuộc vào người khác đi cho nhẹ chuyện, làm ít thì tươi tỉnh nhiều sẽ hiệu quả hơn làm nhiều mà mặt mày méo xẹo chứ nhỉ ? Biết vậy mà... vẫn đâm đầu vào phục vụ, muốn chết !

         Tối qua, để có thể nghĩ "Ok, it's all ready !" là lúc tôi chẳng nhớ nổi mình đã làm thế nào để gọn gàng được thế nữa, mệt phờ. Một đống bát đũa sau ăn nghĩ đến cho vào máy cũng chẳng buồn làm nữa nói gì đến dọn. May mà anh xã tự nhiên lại nói để đấy nghỉ đi, anh dọn nốt cho. Oài, nghe thế này chắc ai cũng bảo mình sướng, nhỉ ? Lần thứ mấy trong đời làm vợ của mình anh ấy giúp mình rồi đấy ! Việc nhẹ nhàng cho nên biết đâu  anh ấy thấy danh hiệu "giỏi việc nước đảm việc nhà" của Việt Nam mình thật là văn minh, sáng suốt !

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Tình con mùa Vu Lan


         
         Một lần gần đây tôi hỏi Ốc : "Con yêu ai nhất ?". Con tôi ngập ngừng trước câu tôi hỏi. Tôi hiểu cảm giác này và hỏi tiếp một câu : "Con yêu bà Ngoại nhất đúng không ?". Ốc trả lời "vâng" và nói thêm "bà Ngoại hiền...". Tôi không ngạc nhiên bởi đó thực sự là câu trả lời tôi hằng mong đợi. Tôi cũng hiểu lòng mình...

         Ngày tôi gửi con cho mẹ, Ốc mới 18 tháng tuổi, nói bặp bẹ và bước chân còn chưa vững, lon ton... Mẹ nói với tôi : "Mới hai mấy tuổi đầu đã 2 con, chồng thì bận không có ai đỡ đần, cứ thế này thì làm sao có thời gian cho bản thân, học hành, phấn đấu được". Tôi biết mẹ luôn đúng và luôn có tư tưởng dạy tôi phải tự lực, vững vàng dù không bao giờ nói thẳng vào vấn đề ấy. Tôi tự nhủ "Gửi con cho mẹ là mẹ thêm vất vả, mình sẽ nhớ con lắm, nhưng theo cách nghĩ tích cực thì tôi đã gửi mẹ một niềm vui, con sẽ thay tôi ở bên mẹ"...

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Có ảnh mới


       Tuần trước, anh xã đi công tác xa không về kịp giờ, cử hai mẹ con đi dự cưới con bác Hòa, đồng nghiệp từ thời còn làm việc ở công ty kiến trúc HAAI (thuộc trường đại học Kiến trúc Hà Nội). Mình cũng quen và biết nhiều người ở công ty đó vì khi ấy đang là người yêu của anh xã mà, nên đi không ngại ngần gì. Gặp lại mọi người hôm ấy cũng vui. Tiệc cưới diễn ra ở ngay trên phố Láng Hạ nên hai mẹ con bắt taxi đi, còn về thì đi bộ ngắm phố Láng Hạ lúc lên đèn.

       Post 2 cái ảnh tự chụp này, 1 tại tiệc cưới, 1 trên cầu vượt Láng Hạ, ngay trước tòa nhà Tập đoàn Dầu Khí. Lâu lâu mới có một cái ảnh mới nên show ! 


Tại tiệc cưới. Mình đùa gọi đây là "vắng trăng thì đã có sao" !


Trên cầu vượt Láng Hạ. Chụp bằng iPhone sắp tèo nên ánh điện đỏ lừ !


Ai bảo đi chơi là sướng


          Không hiểu sao đợt này lười thế, rảnh rỗi mà chẳng biết viết gì. Chỉ nghĩ đến đi chơi. Muốn đi lại còn muốn đi xa. Mà muốn đi xa lại còn muốn đi một mình. Oái oăm ! Nghĩ đến đi, thế là đầu óc quay quay với kế hoạch dự tính : nào là đi vào mùa nào, Thu hay Xuân ? Nào là đi bao lâu ? Nào là đi "bụi" hay free & easy hay qua tour ? Nào là làm sao tránh được đợt thi học kỳ của 2 "ông tướng" ? Nào là bao nhiêu tiền thì welcome ? ...

          Thế đấy. chỉ mới nghĩ đến đi đã đủ mệt rồi nói gì đến đi thật. Ai bảo cứ đi chơi là sướng ?


Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Dạ khúc




Tặng Ng.

Chẳng có câu hẹn thề nào đâu nhỉ
Như Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời
Để mỗi năm còn một lần được gặp
Dẫu chỉ là trong một thoáng ngâu thôi!

Chẳng có lời yêu thương nào đâu nhỉ
Khiến cao xanh kia chợt biết mềm lòng
Nên nào dám ước cây cầu Ô Thước
Bắc qua đời cho ta đỡ long đong...



Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Điện thoại sắp tèo rồi

 
          Có 2 đứa con gần bằng nhau kể cũng vui nhưng mà mẹ thì giống như cảnh sát trưởng. Nhiều khi bực muốn phát điên mà mặt mũi con trai cứ tỉnh queo, trong khi bố chỉ có "è hè" một câu là đang ngồi cũng bật ngay dậy. Mà con trai thì thôi rồi, lúc rảnh chỉ nghĩ đến chơi. Mình đã từng ước giá như đứa thứ nhất là con gái cho nhà cân đối, dịu dàng đi một tí. Hôm qua, chán với camera trong điện thoại vì từ hôm phải thay cái IC về thì chụp ảnh mờ tịt. Chắc tiện thể nó thay luôn cái camera mới cho mình rồi !
 
          Lúc tối, hai đồng chí con lại diễn cảnh chụm đầu vào nhau điện tử, phải thử lại xem ảnh chụp ra thế nào, nhân tiện làm bằng chứng để dọa nếu "vớ vỉn" sẽ có lúc khoe ra cho mọi người xem cho xấu mặt. Hai cu cậu biết mẹ hay facebook nên cũng dè chừng "nể" cái kiểu dọa dẫm của mẹ lắm. Post lên mấy cái ảnh này để thấy ảnh chụp bằng iPhone giờ đã bị mờ tịt và game thì là một loại hình kết nối tình thân đến thế nào !
 
Lúc đầu anh game còn em xem phim
 
 Đoạn gay cấn anh gọi một câu em ghé ngay vào

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Mười khác biệt giữa nam và nữ


Con gái mơ ước quá nhiều điều về người đàn ông trong mơ, còn con trai chỉ quan tâm người yêu mình có ngực to hay không.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Hiến xác cho khoa học


          Tối qua, quyết định đi ngủ sớm lúc hơn 10 giờ. Leo lên giường nằm rồi nghĩ “chẳng biết có ngủ ngay được không khi mà mọi ngày sớm thì cũng phải 12 giờ mới ngủ?”. Quyết tâm phải ngủ để sáng mai còn dậy lúc 5 giờ, thế là xoay mình úp mặt vào gối, im thít. Ông xã nhìn thế chẳng hiểu nghĩ gì mà lại hỏi “nằm thế không biết đang tưởng tượng gì đấy !”. Mình có tưởng tượng gì đâu nhưng hình như cũng không phải là cái đầu đang trống rỗng, nên trả lời “Hì, tưởng tượng gì đâu”. Nhưng mà nghĩ ngay lại vì hình như mình đang có nghĩ đến một việc, mình nghĩ đến bài báo đọc được lúc tối hay sao ấy ?          


         - À, mà em đang tưởng tượng thật, em nghĩ sẽ hiến xác cho y học sau khi chết !
         - Ờ, được đấy ! 
         - Em nghĩ, chết thì đằng nào chẳng thế, rồi cũng sẽ hỏa táng, rắc tro ra sông hoặc đem chôn, thế là hết. Sao không hiến xác nếu vẫn có người cần nhỉ ?
         - Ừ. Có sao đâu ?
         - (Đồng chí này chẳng biết có thương tiếc gì mình khi mình chết không nhỉ ?!!)

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Nỗi lòng Thuỷ Tinh


                                   
                                   Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
                                   Anh hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
                                   Thì không hẹn cớ sao Em lại đến
                                   Dấu chân in thành nhịp của tương tư.

                                   Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
                                   Vô cảm bao năm, giờ chợt biết đớn đau
                                   Sẵn sàng đổi mọi vàng son vương phủ
                                   Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.