"Em ở đâu, hỡi mùa Thu tóc ngắn ?"
Tôi gọi thầm tên em giữa mùa Thu
Có áng mây nghe nhầm nên đứng lại
Ai cũng nghĩ thanh minh là thú tội
Tôi dại khờ nên ngày ấy lặng im.
Có một lời đã muốn nói cùng em
Nhưng lại sợ nếu mà em từ chối.
Tôi đâu nghĩ chính em đang chờ đợi
Đang trách tôi sao lại quá vô tình...
Áng mây bay đi, tôi còn lại một mình
Em thất vọng cũng rẽ về ngả khác
Giữa mùa Thu tôi ngậm ngùi nuối tiếcNhưng bây giờ còn biết gọi thầm ai ?...
Thơ Giang Tuấn Đạt
4 nhận xét:
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng."
Xuân, Hạ, Thu, Đông, tóc dài, tóc ngắn...
Vấn đề là có "hữu duyên" không?
Cái gì mà "hữu duyên" ít thành thơ lắm chú !
Thành thơ hay không cũng lại phụ thuộc vào "hữu duyên" hay "vô duyên" VT ạ.
Hữu duyên, chắp cánh, thơ bay bổng,
Vô duyên, nặn mãi, chẳng vần nào.
Hữu duyên, cứ thế, thơ tự đến,
Vô duyên, câu, chữ chỉ cãi nhau.
Hihi. Cháu nói là nói thế thôi, chứ thơ "hữu duyên" đúng là mới bay bổng thật chú QV nhỉ ? Thơ mà "không hữu duyên" thì cứ như bị chia xẻ làm đôi !
Đăng nhận xét