Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Cà phê sáng



                      Là nỗi nhớ lắng vào anh đậm đặc
                      Là ngọt ngào như thể đợi hòa tan        
                      Là mùi hương cồn cào, mê hoặc.
                      Là bình yên thanh khiết dịu dàng.

                         Thầm gọi tên giấc mơ nào ám ảnh
                         Để thấy mình chợt ước một vòng tay
                         Nghe thời gian
                                                   nhỏ giọt
                                                                   ngày
                                                                             chát đắng

                          Môi chạm vào
                                                      bỏng rát
                                                                          Ai hay !


Thơ Giang Tuấn Đạt

16 nhận xét:

TranKienQuoc nói...

Này, có thời gian rảnh buổi sáng thứ bảy thì tạt qua Cafe 93 Trần Hưng Đạo, ngồi bệt vỉa hè và tán dóc với chú Trung và bạn già. Vui ra phết.

Viên Thạch nói...

Chú KQ hỏi chú Trung với các chú bạn khác xem có đồng ý cháu đến không ?

Chúc Linh nói...

Thơ của bạn cháu lúc nào cũng hay, lúc nào cũng đi vào lòng người, như nói hộ ai đó và như nói cho mình để không ai có thể nói được nữa. Chú lúc nào cũng thích thơ của "Hắn". Cháu có người bạn tuyệt vời đấy. Hồi xưa "không yêu" mới lạ

Viên Thạch nói...

Lạ thật đấy chú KM ạ. Trái tim là một thứ oái oăm nhất trong cơ thể, vì nó mà không biết bao người điêu đứng ! Ngày xưa có nhà thơ nào còn ví "Trái tim nhầm chỗ để trên đầu" nữa cơ mà !

QV nói...

Nhưng ko có trái tim thì "đứng điêu" VT ạ. Cháu có biết về bài thơ có câu mà cháu trích dẫn ko?

Chúc Linh nói...

Đó là thơ của Tố Hữu, nhưng trong ngữ cảnh đó ông ta viết về cái khác, chứ không phải tình yêu... Trái tim lầm lỡ để trên đầu/ nỏ thần vô ý trao tay giặc/ nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu...

Viên Thạch nói...

Thế chẳng phải tình yêu còn gì Chúc Linh ? Mỵ Nương nhà ta đó ! Dù trái tim đã đặt trên đầu rồi vẫn không né được tình yêu ! Mà Tố Hữu sáng tác mấy câu này nghe giật gân nhưng lại hơi tối nghĩa !!!

Viên Thạch nói...

Cháu nói vui về Tố Hữu nhưng nói thật là cháu hơi ngạc nhiên khi chú CL nhớ bài thơ này của nhà thơ Tố Hữu đấy.

Chúc Linh nói...

VT ơi! Muốn làm thơ được phải đọc nhiều thơ và phải nhớ nó, vì có ai sinh ra đã biết làm thơ đâu. Thơ TH nói chung là hay. Chú rất thích thơ của ông ấy, cả thơ CM, cả thơ tình. Nhưng giá như cả cuộc đời ông ta chỉ làm thơ thôi mà ko làm Chính trị thì tốt biết bao, ông ta sẽ đc mọi người hâm mộ, quí mến đến tận cuối đời.

Viên Thạch nói...

Cháu cũng thích thơ Tố Hữu. Khi còn là học sinh cấp 1, bài thơ đầu tiên của Tố Hữu cháu thuộc là bài "Lão đầy tớ" và bài thứ 2 là "Đi đi em". Bây giờ cháu vẫn thuộc làu làu mới kinh !

Nặc danh nói...

Trái tim lầm lỡ để trên đầu phải được hiểu là trái tim đã lấn át cả lý trí nên yêu mù quáng đến nỗi cơ đồ đắm bể sâu. Bài này thì thế hệ trước ai cúng thuộc và hiểu. Tố Hữu làm thơ rất hay

Viên Thạch nói...

Vậy ạ ? Một bài học trong đấu tranh chống giặc ngoại xâm của dân tộc vậy mà thời VT lại không được học. Đúng là mấy anh cải cách giáo dục phức tạp ! VT được học những bài thơ giai đoạn đất nước đổi mới nên không thuộc bài thơ này. Nhưng có một vấn đề rất nổi trong tình yêu ở đây là phụ nữ toàn yêu mù quáng, trách làm sao khi Trọng Thủy quá "siêu" !

Chúc Linh nói...

Có người tặng chú bài thơ này, chú thấy hay, nhiều cảm súc, đầy sức hút, nhiều kỷ niệm và bát ngát tình yêu. Nhưng hơi buồn. Cháu đọc đi nhé

Cây bàng thời gian

Chẳng bao giờ ai chờ em dưới mưa
Như ngày xưa anh vẫn hằng chờ đợi
Vai ướt đẫm, mái đầu bối rối
Cây bàng xanh lặng lẽ đứng bên thềm

Kỷ niệm qua rồi còn lại nhớ thương
Anh ra đi đêm mưa thành cổ tích
Em ở lại cành chơ vơ hờn trách
Lá bàng xanh giờ bay mãi về đâu ?

Hai đứa mình mãi mãi xa nhau
Ai biết được ai là người có lỗi
Khoảng thời gian nhạt nhòa mưa xối
Khoảng thời gian nhuộm đỏ lá bàng

Em bây giờ như hạt mưa lang thang
Thèm lay ướt một vòm cây xanh cũ
Giá em được ào rơi về quá khứ
Có còn anh ướt lạnh đứng chờ em ?

Viên Thạch nói...

Bài thơ này rất hay, cháu rất thích. Hơi buồn như chú nói ở đây có lẽ gần giống như bạn GTĐ viết trong bài thơ này :
"Thầm gọi tên giấc mơ nào ám ảnh
Để thấy mình chợt ước một vòng tay"

Chúc Linh nói...

Tặng cháu bài thơ chú mới làm:

BẰNG LĂNG TÍM

Bằng lăng tím đầu mùa rơi lặng lẽ
Vầng cỏ non nâng đỡ cánh hoa rơi
Hoa nói hộ bao nhiêu người xa cách
Nỗi lòng ai thoang thoảng khoảng trời riêng

Gió thì thầm mang bao điều bí ẩn
Của mình ai một chút nhớ riêng em
Cây sấu nhỏ nép mình vươn cành lá
Hứng chọn vòng thanh mát từ em

Đã bao lần cây nở lộc đơm hoa
Rồi lại rụng âm thầm lặng lẽ
Hoa đã đến làm em bối rối
Lại phũ phàng nhen nhóm cuộc chia ly

Dẫu có đến trăm điều lý thú
Cũng chẳng bằng một lúc nói cùng hoa
Xanh trong tím vòng tròn muôn thủa
Một mình em tím ngắt bầu trời

7.5.2013 Gặp Bằng lăng trong CV Nghĩa Đô

Viên Thạch nói...

Ai da da ! Chú CL góp cho mùa bằng lăng bài thơ hay quá ! Cảm ơn chú giúp cho VT cảm nhận được tâm hồn người lính không phải không lãng mạn chút nào !