Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Đêm Sapa


                             Khi gió đã đưa mây về với núi
                             Chỉ còn anh thao thức giữa lưng trời
                             Nỗi nhớ nào khiến anh không chịu nổi
                             Cứ đi tìm theo muôn ánh trăng soi.

                             Triền dốc vắng mơ hồ làn sương mỏng
                             Nghe đâu đây văng vẳng tiếng em cười
                             Anh vụng dại trong trò chơi đuổi bắt
                             Nên chỉ tìm được những trái thông rơi.

                             Rồi trăng cũng tan vào đêm lạnh lẽo
                             Anh gọi em, chỉ nghe vọng hững hờ
                             Trái thông nhỏ trong lòng tay lặng lẽ
                             Dắt anh về trong nỗi nhớ nguyên sơ.


Thơ Giang Tuấn Đạt

3 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Tôi đã từng đến Sa Pa, nhưng đọc ĐÊM SAPA của Đạt lại cảm thấy như mình chưa thức đêm ở đấy để tận hưởng nó một chút xem thế nào.

Viên Thạch nói...

Có lẽ khi thức đêm ở đấy chú sẽ nhận ra "Nỗi nhớ nào khiến anh không chịu nổi" đấy chú KM ạ ! Khi về không biết chừng cháu lại được quà là "những trái thông rơi" !

QV nói...

Hôm nào Chúc Linh lên SP mà thức thử một đêm đi. Chắc sẽ có được một bài thơ hay không kém.