Em nói chia tay, cổng em khép lại rồi
Anh đứng mãi trong mưa ngày cuối Hạ
Phía bên kia bức tường là em và nỗi nhớ
Là cả những vô tình như thể đã người dưng.
Anh trở về với một thế giới riêng,
Những buồn vui nơi em từng có mặt
Lúc có em, như thiên đường cỏ mật
Vắng em rồi thành trống trải, hoang vu.
Trong lạnh lẽo tự dưng anh sợ hãi
Anh sẽ sống hay chỉ là tồn tại
Bao hết còn, được mất cứ đan chen.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên
Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Những lá thư yên phận mình trong tủ
Trang nhật ký buồn khép lại những ngày vui.
Em nói chia tay, cổng cũng khóa chặt rồi
Trong chớp mắt, anh thành người xa lạ
Nửa muốn nhớ, nửa muốn quên tất cả
Nửa thất tình, nửa vẫn rất đam mê.
Chỉ còn cơn mưa vội vã nốt đêm Hè,
Như thể chúng mình đi qua nhau rất vội
Liệu lúc này đây, em có đang tự hỏi
Anh nghĩ gì khi em nói chia tay ?
Thơ Giang Tuấn Đạt
12 nhận xét:
cool!
Thật là "cool" ?!
Nghe chừng "chàng" còn yêu nàng lắm lắm, còn "nàng"?
Hì. Cháu cũng chẳng biết nàng nào ?! Thơ mà, cứ đoán vậy thôi !
Kịch bản 1:
Em nói chia tay, cổng em khép lại rồi
Em quay gót trong mưa ngày cuối Hạ
Phía bên kia bức tường là anh và nỗi nhớ
Trong tim em, anh đâu phải người dưng.
Em trở về với một thế giới riêng,
Những buồn vui nơi anh từng có mặt
Lúc có anh, như thiên đường cỏ mật
Vắng anh rồi thành trống trải, hoang vu.
Sẽ chẳng còn những an ủi, xẻ chia
Trong lạnh lẽo tự dưng em sợ hãi
Em sẽ sống hay chỉ là tồn tại
Bao hết còn, được mất cứ đan chen.
Em sợ ngày mai khi đón mặt trời lên,
Em sẽ phải gọi anh là quá khứ.
Những lá thư yên phận nằm trong tủ,
Trang nhật ký buồn khép lại những ngày vui.
Em nói chia tay, cổng cũng khóa chặt rồi,
Em phải cố coi anh là người xa lạ.
Em cố quên, nhưng càng quên càng nhớ,
Em phải gồng mình dập ngọn lửa đam mê..
Còn đó cơn mưa sối sả đêm Hè,
Như thể trái tim em – giông bão.
Em làm vậy, vì con tim mách bảo,
Anh sẽ hạnh phúc hơn khi chẳng có em.
"Hàng nhái" này công nghệ hơi bị cao đấy !
Kịch bản 2:
Tôi nói chia tay, cổng tôi khép lại rồi,
Nỗi giận trào, trong mưa ngày cuối Hạ
Phía bên kia bức tường là anh đang ú ớ.
Giá chúng mình chỉ là những người dưng!
Anh hãy trở về với thế giới của anh,
Hãy để tôi yên trong quãng đời còn lại.
Hãy thôi đi, đừng giày vò tôi mãi,
Cám ơn anh nhiều, nếu không đến tìm tôi.
Tôi sẽ không còn phải oán giận ai,
Không còn phải suốt ngày thấp thỏm.
Anh cứ việc làm những gì anh muốn,
Bắt cá mấy tay, ấy là việc của anh.
Tôi chẳng sợ ngày mai khi đón mặt trời lên
Bởi ác mộng đã trở thành quá khứ,
Tôi đã đốt những lá thư trong tủ,
Để quên nỗi buồn, đón những ngày vui.
Tôi nói chia tay, cổng cũng khóa chặt rồi
Tôi đã quyết, chúng ta thành xa lạ,
Tôi đã quyết, sẽ quên đi tất cả,
Chấm dứt cuộc tình với những u mê.
Những giọt mưa nhúng ướt nốt đêm Hè,
Để lòng tôi được dịu đi một chút.
Tự nhủ lòng mình, sẽ không nuối tiếc,
Bởi chỉ như buông gánh nặng trên vai.
Nào hãy mỉm cười, chào đón ngày mai.
Phiên bản này thì choáng quá !
Nghe ngóng tình hình là có vẻ rất tình hình ! Lại thêm cả nhầm nhọt nữa hay sao ý khi mà ai đó cứ nghĩ có hình bóng cũ của VT đâu đó trên blog này. Xin thú nhận là VT chỉ yêu thơ thôi mà không hề có bất kỳ một hình bóng nào đem gửi gắm vào đây đâu nhé !
Tình hình cũng chỉ là ...thơ.
Có gì không phải, chú "sò -ri"(sorry) nha.
QV làm bài đó không được. Biết như thế nào mà nói thế. Đúng đấy hơi bị choáng.
Nhiều người vẫn nghĩ "thanh minh là thú tội" nên khi chẳng có gì thì cháu chẳng biết nói sao chú CL ạ. Khổ thân cháu thế đấy !
Đăng nhận xét