Đêm về sáng, hoảng loạn trong cơn mơ bị bọn buôn người gồm hai thằng trông biết ngay là gấu mèo giam vào một căn nhà cũ kỹ nhưng ngay gần đường quốc lộ. Cùng nhóm bị khống chế còn 3 cô gái nữa cả trẻ cả không trẻ lắm nhưng nhận ra có cả cô cháu gái làm kiến trúc ở Sài Gòn. Thật đúng phải là mơ mới nhận ra trong hoàn cảnh như thế mình cũng thấy vô cùng lo sợ, quay cuồng trong suy nghĩ tìm cách nào để thoát ra ngoài được đây?
Hai thằng canh giữ cứ đi đi lại lại, cửa mở hé không khoá chắc để tiện hai thằng ấy ra vào. Có lẽ cảm nhận được mức độ bi đát nếu bị bán sang Trung Quốc nên mình liều lao vù ra cửa không quên ra hiệu cho cô cháu chạy cùng. May làm sao là mơ lần này không bị rơi vào cảnh chân cứ xoắn lại, chạy như không chạy mà lại chạy như thật với tốc độ chắc 20km/ giờ! May nữa thế nào nhà sát bên cạnh lại như đang có liên hoan gì kiểu như ăn hỏi nên khách rất đông, kê bàn đầy ra sân nên mình vừa chạy vừa kêu (không gào) và lao tọt vào trong nhà ấy. Vào tít trong cùng rồi vẫn run vì lại nghĩ lỡ hai thằng kia không sợ ai mà vào tận nơi bắt lại thì sao? Sợ quá, thành ra tỉnh giấc. Chưa kịp hoàn hồn và mừng vì chỉ là mơ thôi thì trong đêm tối chợt một tiếng kêu hãi hùng vang lên:
- CÓ THÍCH KHÁCH!

