Không hề nghĩ đến Côn Đảo mình lại có được cảm giác bình yên và dễ chịu đến thế. Trước khi đi, cứ hình dung Côn Đảo là thị trấn với nhiều con phố ngoằn ngoèo, lên xuống, hai bên cỏ mọc ven rìa..., đêm xuống lạnh lẽo, âm u. Mình tìm đọc nhiều bài viết về Côn Đảo, hỏi về Côn Đảo qua hai người đã từng đến Côn Đảo trước đó là chú Hữu Thành (từng đi một mình) và cô bạn Thu Hà (đi cùng gia đình) nhưng tuyệt nhiên mình không hề nhận được lời khuyên nào nên thế này hay thế kia mà chỉ gỏn gọn những thông tin rằng:
- Côn Đảo bé tẹo ấy mà, đi tí là hết;
- Côn Đảo chẳng có gì ăn, chẳng có gì chơi;
- Đặc sản Côn Đảo là hạt bàng thôi;
- Hải sản ở Côn Đảo chẳng có gì đặc biệt, mà cũng đắt;
- Các đảo nhỏ quanh Côn Đảo rất đẹp;
- Đi viếng nghĩa trang Hàng Dương vào lúc 12 giờ đêm cũng thấy run...
Vậy mà cứ nghĩ, mình có thể đi một mình được, miễn là xác định khách sạn ở loại tốt để đêm ngủ yên tâm. Nhìn mình nơi công cộng cũng hơi giống mật vụ nên chắc chẳng dễ ai có ý định dám lừa, cộng thêm mình cũng luôn có giác quan thứ sáu nhạy cảm, sẽ yên tâm thôi.
Đến sân bay lúc 6 giờ 30 phút sáng, nắng đã chan hòa
Đường từ sân bay vào trung tâm một bên là biển
Bắt đầu vào trung tâm
Những cây bàng xuất hiện
Con đường chính vẫn một bên là biển
Cơ quan hành chính huyện đảo, quay về hướng biển
Đứng đây vẫn thấy cảm giác mình như ngày còn quàng khăn đỏ
Di tích đầu tiên mình đặt chân đến
Dinh Chúa đảo
nơi ở và làm việc của người đứng đầu huyện đảo từ đầu thế kỷ 19
Cảm giác ấy, không biết có nhiều người thấy, có nhiều người nghĩ như mình không?
(Mình sẽ post ảnh mình đi thăm các nơi khác nữa ở bài sau)
(Côn Đảo - sáng 15/3/2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét