Có người nói:
- Có buồn, có thương thì cũng một chút thôi để người ra đi được thanh thản, được siêu thoát mà đầu thai vào kiếp khác.
Mình cũng chẳng hiểu về giáo lý nhà Phật nên chỉ biết là, khi nghe tin ai đó mình quen và quý mến ra đi, thì cảm xúc chẳng thể biết lúc ấy là nhiều hay ít hay vừa cả. Buồn là buồn, thương là thương và suy nghĩ là suy nghĩ như bao người khác... Sao mà có thể tự kiểm soát nổi cảm xúc tiếc thương người ra đi có trong lòng lúc ấy?