Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Chia tay chú Vũ Anh


Có người nói: 

- Có buồn, có thương thì cũng một chút thôi để người ra đi được thanh thản, được siêu thoát mà đầu thai vào kiếp khác. 


Mình cũng chẳng hiểu về giáo lý nhà Phật nên chỉ biết là, khi nghe tin ai đó mình quen và quý mến ra đi, thì cảm xúc chẳng thể biết lúc ấy là nhiều hay ít hay vừa cả. Buồn là buồn, thương là thương và suy nghĩ là suy nghĩ như bao người khác... Sao mà có thể tự kiểm soát nổi cảm xúc tiếc thương người ra đi có trong lòng lúc ấy? 



Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Khúc Trương Chi


                        Có một ngày em đến tựa cơn mưa
                        Cho anh khát cái nắng mùa hạ cũ
                        Tuổi hai mươi nồng nàn như hơi thở
                        Bất chợt yêu, bất chợt cũng mùa hè.

                        Có một ngày em đến tựa giấc mơ
                        Với ánh mắt ru anh về dĩ vãng
                        Nửa vẫn đây, nửa đã là ảo ảnh
                        Khát khao ơi, em có thật trong đời? 

Lại chuyện Côn Đảo


Không hề nghĩ đến Côn Đảo mình lại có được cảm giác bình yên và dễ chịu đến thế. Trước khi đi, cứ hình dung Côn Đảo là thị trấn với nhiều con phố ngoằn ngoèo, lên xuống, hai bên cỏ mọc ven rìa..., đêm xuống lạnh lẽo, âm u. Mình tìm đọc nhiều bài viết về Côn Đảo, hỏi về Côn Đảo qua hai người đã từng đến Côn Đảo trước đó là chú Hữu Thành (từng đi một mình) và cô bạn Thu Hà (đi cùng gia đình) nhưng tuyệt nhiên mình không hề nhận được lời khuyên nào nên thế này hay thế kia mà chỉ gỏn gọn những thông tin rằng: 
- Côn Đảo bé tẹo ấy mà, đi tí là hết; 
- Côn Đảo chẳng có gì ăn, chẳng có gì chơi; 
- Đặc sản Côn Đảo là hạt bàng thôi;
- Hải sản ở Côn Đảo chẳng có gì đặc biệt, mà cũng đắt; 
- Các đảo nhỏ quanh Côn Đảo rất đẹp;
- Đi viếng nghĩa trang Hàng Dương vào lúc 12 giờ đêm cũng thấy run...

Mệt vì thi


Ngày mai Ốc thi, mong sao tối mai về có thể cười được như thế này. Thi với cử, con mệt một, mẹ mệt mười... 

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Lan man cho những điều mơ ước



 Năm 16 tuổi, cứ chiều đến là bắt gặp cảnh Bạch Hà ngồi trước vô-lăng chiếc U-oát tháo mui chở đến gần hai chục khách, đứng ngồi lố nhố phía sau làm mình bái phục. Ấn tượng với hai búi tóc tròn như nắm tay vểnh trên hai bên tai với nụ cười toe toét lượn vèo qua trước cửa nhà mình làm mình cứ thầm tự hào có cô bạn được thế!. Hình ảnh một cô gái học lớp 12, sáng đến trường chiều lái xe giúp bố kiếm tiền có lẽ hiếm ở đâu có được. Nhà Bạch Hà có bốn chị em gái nên cô bé ngoan ngoãn giỏi văn nhất nhà được bố đem ra làm cộng sự, đến tận bây giờ mình cũng vẫn chưa thấy đâu một cô học sinh 16 tuổi tự tin lái ô tô như cô bạn thân của mình ngày ấy. Có lẽ vì thế mà âm ỉ trong thẳm sâu tâm hồn mình, dù không nói ra nhưng hình ảnh một cô gái lái xe với mình luôn rất đẹp, rất phóng khoáng - tự tin. Và cũng có lẽ vì thế mà mình nghĩ nếu có cơ hội thì mình cũng sẽ làm được, vì mình cũng là một cô gái mạnh mẽ chẳng kém gì Bạch Hà, cùng tên là Hà mà!


Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Nơi mình đã bước đi rất nhẹ


Buổi sáng đầu tiên đến Côn Đảo, trong thời gian gần trọn buổi sáng chờ đợi có phòng khách sạn mình đã một mình đi thăm gần hết những di tích nơi này. Âu có lẽ cũng là ai đó muốn mình như vậy.

Đây là trại Phú Hải. Bước vào sau cánh cổng, nhìn khuôn viên sạch sẽ, yên ắng mà không thể ngờ rằng bên trong những dãy nhà giam được gọi là "giảng đường" cho những người cách mạng, đã làm cho trái tim nhỏ bé của mình bàng hoàng, thắt lại.


Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

Cố gắng để ngày mai lại viết


Gần hai tháng rồi, không viết gì, chuyện Côn Đảo vẫn dở dang chưa hết.
Gần hai tháng, chẳng xem tivi. 
Gần hai tháng, chẳng đọc được mấy cuốn sách mua về, cứ chỏng chơ ra đấy.
Gần hai tháng, ù đầu lo con chuyện thi cử
Gần hai tháng, lo chuyện học hành, hồ sơ, giấy tờ, nhà cửa
Gần hai tháng, chẳng được cafe sáng một mình...

Thời gian...
Thương ai vất vả
Sợ cả những thứ mơ hồ...

Viết, liệu có cân bằng được lại? 

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

Ước gì khi trước biển


Xe dừng hẳn tận trong sân khách sạn Thiên Tân, mình khá bất ngờ với nơi này vì không hề giống như đã nghĩ. Hơi một chút ngần ngại vì chủ ý ban đầu book phòng ở Saigon Con Dao resort để mong có một đêm ngủ ngon, nhưng đã đổi ý từ khi nạp thông tin của anh tài xế. Giá phòng bằng một nửa dự kiến ban đầu, nhưng có lẽ tiền dự tính chi trả cho một đêm trước khi đến đây giờ đã nghĩ sẽ giành được thêm cả cho việc khác, vì đã biết  sẽ chẳng có thời gian nằm trong phòng nhiều nữa rồi. Biển đẹp thế, chỉ về khách sạn lúc không còn sức mà đi thôi.




Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Hiền hoà nơi sóng vỗ


Khi máy bay cất cánh rời sân bay Tân Sơn Nhất, phố phường xa dần trong tầm mắt, chỉ còn lại những vệt đường đại lộ xa dài tít tắp nối trung tâm tới ngoại thành. Từ cao nhìn xuống, những suy tư về cuộc sống bỗng trỗi dậy khi dõi theo những đoàn người xe đang di chuyển trên con đường lớn, nhỏ xíu như những đàn kiến nối đuôi nhau ngược xuôi trong sớm Sài Gòn. Thấy mình, thật nhỏ nhoi...


Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Phải chăng là lạc bước


Lần đầu tiên ngồi trên máy bay ATR.  Cảm nhận rõ, chuyến bay nội địa đường ngắn nó khác biệt với những chuyến bay dài rõ ràng. Chỗ ngồi chật, máy bay bé, ngăn để hàng thấp và hẹp đến độ cái túi mình xách tay để vào rất khó, khách hàng phải ngồi chia đều hai phía giúp máy bay được cân bằng. Cất cánh, phi hành đoàn được giới thiệu chỉ có cơ trưởng người Ecuado và một nữ tiếp viên, thấy chuyến bay có gì đó như ít độ an toàn hơn hẳn. 




Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Đi về phía đảo


Trả phòng khách sạn lúc 5 giờ sáng, không cần gọi taxi từ hôm trước mà chỉ cần ra trước cửa khách sạn là có thể bắt taxi ngay. Trời mờ sáng, vừa bước chân nhanh ra sát đường ngó xem có chiếc taxi nào sắp đến không thì bị chặn ngay bởi cánh tay của anh bảo vệ đang đứng bên vỉa hè cùng lời cảnh báo: "Chị đứng gần vào phía trong đi". Cảm nhận thấy, Sài Gòn không an toàn mặc dù mình không hỏi, anh bảo vệ cũng không giải thích gì.


Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Nửa ngày đầu tiên


Sài Gòn nắng ấm, nhưng hình như mình thích cái lạnh của mùa Đông Hà Nội hơn. Ra đường, không nghĩ sẽ choàng lên bộ cánh là chiếc váy đơn giản, không tay như khi ở nhà tưởng tượng được, vậy là quần đũi mềm ghi sẫm và áo đen đơn giản, chắc mát hơn.


Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Lên đường


Từ nhiều năm trước, trong đầu đã nảy sinh ý định sẽ đi đâu đó một mình, xa gần không quan trọng. Đi một mình, vì biết rằng chẳng dễ chờ ai cùng sở thích, cùng có mong muốn đi vào thời gian phù hợp với mình. Vì vậy, ngoài những lần đi nhiều mình thì có cơ hội, sắp xếp được là một mình cũng đi ngay, ai thắc mắc gì cũng kệ. Đi, mới biết, khi xa nơi thân thuộc mình nghĩ gì, nhớ ai và cần gì hơn khi mà lúc nào bên mình cũng là ngổn ngang bổn phận, nghĩa vụ và trách nhiệm, là những buồn, vui cứ bị hòa trộn cùng cảm xúc của nhiều người. 

Lần này, lên đường vào những ngày giữa tháng Ba, hướng về phương Nam đầy nắng. Hà Nội đang còn lạnh, nhiệt độ chừng 20 độ C nhưng nơi sẽ đến là một vùng ấm áp. Chẳng biết cảm giác có khác nhiều khi đến nơi không? Lại nhớ những lần kéo vali một mình sang Singapore và Mỹ, mọi cảm xúc không hề giống như tưởng tượng lúc ở nhà.



Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Phải ngại con rồi!


Kết thúc khoá học, con zai cười cười đưa cho mẹ hai tờ giấy chứng nhận, một là sẽ giành giải Nobel và hai là sẽ trúng sổ số nhưng bị mất vé, thấy vui nhưng rất buồn cười. Hỏi ra, con zai nói hết khoá, có buổi kiểu vui chơi, mọi người cùng tham gia và vote cho ai đó, trừ mình, về dự đoán tương lai, ai được vote nhiều nhất sẽ được cấp giấy chứng nhận. Có khoảng gần chục lĩnh vực dự đoán, kiểu như sẽ thành một ai đó, trong đó có cả tốt và không tốt. Giấy chứng nhận con là người được vote nhiều nhất sẽ nhận giải Nobel, rất khiếp!



Có gì đó làm cho những kỷ niệm tuổi thơ của mẹ lại ùa về, tuổi 16 với bao nhiêu điều trong sáng và hoài bão... Hơn hai mươi năm nữa, con sẽ trở thành người đàn ông tuổi trung niên, như mẹ bây giờ. Khi đó, con sẽ không quên đã từng được nhận sự bình chọn, ủng hộ ngày xưa chứ?

Thấy vui mà bâng khuâng...


Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

Ngôi làng không có lối đi


Với các dòng kênh xanh biếc bao quanh, ngôi làng Giethoorn không bị ồn ào bởi tiếng động cơ xe cộ vì không có đường đi, hấp dẫn bất kỳ du khách nào khi ghé thăm.


Ngôi làng Giethoorn cổ kính, bình dị nằm tại tỉnh Overijssel của Hà Lan giống như trong truyện cổ tích.