Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Đồng phục nhà


     
        Tình cờ nhận ra nhà có ba cái áo mặc ở nhà giống nhau. Áo to nhất của Tôm, hai cái bằng cỡ nhau của Ốc và mẹ. Tất cả đều do mình mua cả nhưng không cùng lúc nên cũng quên. Tôm Ốc chưa biết ăn diện nên mẹ mua gì mặc đấy, tuy nhiên vẫn ngon! 

       Hôm cuối tuần, chỉ có 2 mẹ con ở nhà thì phát hiện ra đều mặc cùng một kiểu. Tự cảm thấy sung sướng khi nhìn thấy có người khác giống mình thế là hai "chiến hữu" rủ nhau làm vài "pô". 

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Muộn và Dại


MUỘN
Thái Thăng Long
Thế là muộn em chẳng còn đợi nữa
Đời xóa đi những kỷ niệm ấy rồi
Anh tiếc mãi
Lỡ lầm như tầm gửi
Buồn mênh mông
Nuốt hận với đời

Thế là muộn
Em chẳng còn đợi nữa
Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia
Vầng trăng sáng
Thành vầng trăng ám ảnh
Đêm hoang sơ cô độc ngày hè...

Tết này


Tết này anh không thèm đi tác nghiệp...!


Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Đôi điều của chú Kỳ Minh

             
         Ai cũng có quê hương. Quê hương là nơi chôn rau, cắt rốn của ông bà hay cha mẹ họ. Quê hương là nơi họ tộc, tổ tiên họ đã từng sống. Thường quê hương là làng quê yên bình với lũy tre xanh và những cách đồng thẳng cánh có bay. Đó là suy nghĩ của tôi, một người “già” gần 70 tuổi và của một vài người bạn cùng trang lứa. Còn thế hệ trẻ, tầm từ 30 tuổi trở xuống thường họ ít nhớ đến quê hương, nếu gia đình nào giáo dục truyền thống tốt lắm thì hàng năm cũng đưa con cháu về quê đôi ba lần để các cháu biết quê hương là như thế nào. Còn thì chỉ nói với con cháu qua lời kể, qua phim ảnh mà thôi. Vì thế để nói rằng quê tôi là thành phố Hà Nội thì e rằng rất ít người có được điều đó. Tôi có anh bạn ba đời (ông, bố và cậu ta) sống ở Hà Nội, nhưng cậu ta vẫn có quê ở Bắc Ninh và trước đây một năm đôi ba lần về thăm quê, bây giờ thì thường xuyên hơn vì đã nghĩ hưu rồi, có nhiều thời gian và hình như già rồi thì người ta hay hoài niệm hơn về quê hương xứ sở của mình. Cậu ta vẫn không bao giờ vỗ ngực mình là người Hà Nội, nhưng bao giờ cũng nói Hà Nội là nơi đã cho tôi cuộc sống tuổi thơ tươi đẹp, tuổi sinh viên thầm lặng, bình yên và rất đỗi thân thương. Đấy còn là nơi đã hình thành tính cách của con người mình, tạo cho tôi một thói quen sống cho mọi người và cho mình.
         

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Người Hà Nội

         
        Hôm nay, tôi được chú KM gửi cho đọc một bài viết mới của chú về người Hà Nội. Tôi cảm động lắm vì chú tin tưởng cũng như quý mến thì mới gửi cho tôi bài viết mới xong, kèm một câu P/S rằng :
       - Cháu đọc khách quan, nhưng đừng tự ái nhé. Đọc và cho ý kiến.
       - Hì, cháu không tự ái đâu, người nhà quê cũng hay mà chú. Cháu mà viết bài về "người nhà quê", chắc người Hà Nội mê luôn!
       - Viết đi để người Hà Nội mê, chú thấy nhiều luật sư viết hay lắm.
       - Chưa viết đã mê rồi, chứ cháu viết rồi chắc chết ngất đấy chú ạ!

        ***     

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Cuộc đời binh nghiệp của V.Stalin


        Chào đời ngày 24/3/1921 tại thủ đô Moskva, với tên khai sinh đầy đủ là Vasily Iosifovich Dzhugashvili, V. Stalin là con đầu của J. Stalin với người vợ thứ 2 Nadezhda Alliluyeva, sau khi bà vợ đầu Ekaterina Svanidze mất lúc Y. Dzhugashvili mới được 9 tháng tuổi. Còn bà N. Alliluyeva cũng nhắm mắt xuôi tay vào tháng 11/1932, khiến J. Stalin lâm vào cảnh "gà trống nuôi con", do vậy tình thương của người cha càng thêm mãnh liệt hơn…

Nhưng khi Thế chiến thứ II bùng nổ, không như giới lãnh đạo chóp bu ở các nước khác, lãnh tụ Stalin quyết định cả 2 người con trai của mình đều phải ra mặt trận cầm súng chống quân thù. Anh cả Y. Dzhugashvili chiến đấu trong lực lượng Pháo binh, rồi bị bắt làm tù binh trong một trận đánh không cân sức gần thành phố Smolensk cửa ngõ phía tây của nước Nga.

Về phần V. Stalin, xung phong vào Không quân, lần lượt tham gia các trận đánh then chốt của Hồng quân như bảo vệ Moskva và Stalingrad (nay là Volgagrad), giải phóng Belarus và Ba Lan, rồi tổng công kích quân Đức Quốc xã tại sào huyệt cuối cùng của chúng là thủ đô Berlin. Trong các trận không chiến gìn giữ bầu trời của Tổ quốc, Trung tá V. Stalin đã bắn rơi 2 máy bay tiêm kích và cường kích của quân phát xít. Đến cuối năm 1942, ông được phong hàm Đại tá Không quân.

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Tuổi trẻ hôm nay

        Ông ta cứ tiếp tục nói không ngừng về sự tệ hại của tuổi trẻ ngày nay, chủ yếu là dựa vào những bản tin lúc 6 giờ hàng ngày mà không có sự chọn lọc.

        Thỉnh thoảng, khi đáp máy bay đi thuyết trình ở các nơi, tôi thấy mình may mắn khi được ngồi cạnh những người bạn đồng hành thích trò chuyện. Đó quả là một điều thú vị, bởi tôi vốn là người thích lắng nghe người khác.
Tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về nỗi buồn, niềm vui, nỗi sợ hãi, sự thù hằn và về nhiều điều thú vị khác.
Nhưng cũng thật buồn, có nhiều lúc tôi phải ngồi cạnh một người chỉ muốn trút tất cả sự hằn học, bực tức lên vị khán giả bất đắc dĩ ngồi bên cạnh trong suốt chặng đường dài 600 dặm. Tôi nhớ có một lần như thế, tôi buộc phải ngồi một chỗ chịu đựng bài thuyết trình về tình trạng kinh khủng của thế giới ngày nay: "Anh biết đấy, giới trẻ ngày nay thật là...". Ông ta cứ tiếp tục nói không ngừng về sự tệ hại của tuổi trẻ ngày nay, chủ yếu là dựa vào những bản tin lúc 6 giờ hàng ngày mà không có sự chọn lọc.

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Chào năm mới !


         Ngày làm việc đầu tiên của một năm mới, chẳng có gì đặc biệt, mọi việc dường như vẫn cũ.


         Hôm qua, ngày đầu tiên của một năm, lần đầu tiên không về quê mà ở lại Hà Nội, tự lo lắng cho mình, cho ngôi nhà của riêng mình và giành thời gian nghĩ về những gì sắp tới. Sáng đi chợ, mua hoa, mua đồ thắp hương, dọn dẹp nhà cửa cho thêm gọn gàng, sạch sẽ. Chiều hôm trước, phone cho vợ chồng Thu Hùng để xin phép cho Bi sang nhà chơi, ngủ lại cùng Tôm Ốc, nhìn các con háo hức, nôn nóng chờ Bi sang mà thấy vui lây. 

        Hai tuần trước, Tôm bị đau tay do chơi bóng đá, bắt bóng thế nào mà tay lại trật ngửa ra sau. Lúc nhìn con đi học về, giơ cánh tay lủng lẳng không cử động được mà thương quá, vội đèo con đến bệnh viện chụp chiếu, bác sĩ dặn sau khi xem phim X-quang thì không phải lo nhiều vì xương không bị gãy, rạn, chỉ tổn thương phần mềm, cần uống thuốc giảm đau 1 tuần và cố định tay bằng nẹp là sẽ ổn. Vậy mà mấy hôm nay vẫn kêu con đau xuống cả chân, chẳng biết có làm sao không nữa ? Có lẽ một phần do không thể cố định tay được vì là tay phải, vẫn phải cầm bút viết hàng ngày. Mình hay đùa "con phải cẩn thận đấy, nếu không giữ gìn, cứ chủ quan thì rất có thể một ngày tay sẽ rụng!". Mà không chỉ cái tay này đâu, mình còn hay dọa là không cẩn thận cái gì cũng có thể rụng, nhất là không chịu vệ sinh cơ thể có ngày một số thứ sẽ rụng mất! Thật đấy.      
         

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Phố xưa


Nếu có thể, anh sẽ về phố cũ
Nhặt lá vàng trên lối nhỏ từng đi.
Nếu có thể, anh hoá mình làm cỏ
Ôm ước ao chờ đón gót em về.

Nếu có thể, anh hoá làm tất cả
Làm lá vàng, cỏ dại, hoặc cây khô
Nếu có thể, anh sẽ không vội vã
Đánh mất em như thuở ấy, dại khờ...

Em thấy đấy, tất cả đều có thể
Lá vàng rơi, cây khô đứng trơ cành
Cỏ đợi mãi, sao em không về nhỉ
Anh một mình.
Anh không thể là anh !

Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Việt Nam sẽ học Bắc Triều Tiên


       Tôi đã từng có lần tranh luận bằng ý kiến trái ngược với chồng về đất nước và con người Triều Tiên. Cá nhân tôi cho rằng, đất nước Triều Tiên là đất nước mà Việt Nam có nhiều điều không chỉ nghiên cứu, học tập mà còn không sánh kịp. Nghe rất chi là phản cảm phải không ? Và, kết cục là cách nhìn nhận và đánh giá về Việt Nam và Triều Tiên của tôi và chồng lại vênh nhau !

       Hôm nay, đọc bài viết này, tôi thấy mình hình như hay đúng ! (Tinh vi tí !)

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Không đề gửi ngày xưa


                                  Ngày xưa chập chững thơ tình 
                                  Bao nhiêu thương nhớ đều dành cho Em. 
                                  Lẽ nào người đã vội quên, 
                                  Lẽ nào người nỡ theo thuyền sang ngang. 
                                  Bỏ lời thề ấy dở dang, 
                                  Bỏ tôi đứng giữa bẽ bàng cô đơn. 
                                  Thơ xưa đọc lại thật buồn 
                                  Rượu không dìm hết nhớ thương vơi đầy. 
                                  Thơ tình Em trả lại đây 
                                  Sao không trả cả những ngày mới quen ? 

                                  Bến xưa giờ vắng bóng thuyền 
                                  Chiều in bóng kẻ vô duyên cuối đường...

Thơ Giang Tuấn Đạt

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Gặp lại cái mặt đểu đểu


         Chiều nay, tranh thủ ra hàng cắt tóc cắt tỉa cho ngắn bớt vì thèm được cảm giác có ai đó chăm sóc cho mình quá ! Thêm hy vọng là tạo ra một kiểu tóc tuy cũ mà mới một chút cho tinh thần phấn chấn, chứ mấy tuần vừa rồi nhiều thứ phải nghĩ quá, tự nhìn cái bổn mặt mình còn chán nữa là những người xung quanh ! Lúc xong, nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, đang nhìn ngó lại dung nhan lần nữa trong gương để "hồi hôm" thì nghe cô bạn cắt tóc đang dọn đồ nghề phía sau lưng nói khe khẽ với 2 đồng nghiệp trong quán :
- Cái ông hay đóng vai công an đểu đểu trên tivi đấy !
Nghe vậy nhưng mình cũng không để ý lắm, vì nghĩ cô ấy bình luận gì về phim ảnh hoặc ai đó lướt qua ở ngoài đường. Nhưng, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình ở trong gương là một anh sĩ quan quân đội mặc đồng phục cao to đi vào, có vẻ tự nhiên như là khách hàng vào gội đầu cắt tóc hoặc người quen của chủ quán vậy. Một giây lướt qua thôi mà mình chợt cất lời như súng bị cướp cò :
- Ôi, anh Hải ! Em chào anh.
- Anh chào em ! 
Kèm theo là mặt tươi hớn hở cùng cánh tay anh chìa ra cũng như phản xạ ! Mình giơ tay bắt cái chặt mà trong đầu bỗng đắn đo, liệu có đúng anh ấy nhớ ra mình thật không nhỉ ?
- Em học cùng anh trong Học viện Tư pháp !
- Anh nhớ rồi !
Lịch sự là chuyện dễ thôi nên mình vẫn hơi nghi nghi, không hiểu có phải nhận ra thật không hay là "tiện mồm" nói thế ! Đúng là, đa nghi là thứ không dễ mất đi của dân nhà Luật !


Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Tìm lại tấm chân tình


Lần gần nhất Sa gửi cho tôi những dòng tin nhắn qua Yahoo Messenger khi tôi đang dừng xe bên đường chờ bạn. Tranh thủ trả lời những câu Sa hỏi thăm một cách chừng mực rồi chào em khi phải đi. Tôi cảm nhận rõ sự hẫng hụt của Sa vì hình như những lời đáp lại của tôi làm cho em nghĩ rằng tôi không mặn mà khi nói chuyện. Tôi âm thầm trách mình sao kém cỏi, không thể nói với Sa rằng, đôi khi tôi rất nhớ em, tôi luôn nghĩ về Sa như một người bạn quý, tự hào khi hai chị em đã từng thân thiết, quý trọng nhau.

Sa là một cô gái xinh đẹp, sâu sắc và tình cảm. Khi em viết cho tôi “… và hình như em đã khóc” là khi ở Việt Nam nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi. Sự chân tình bị che lấp đi bởi sự ngang ngạnh của tôi gần chục năm qua như vỡ òa, tan chảy. Tôi biết, tôi lặng lẽ suốt bằng ấy thời gian bởi đã có lúc tôi từng nghĩ Sa không chân thực, bởi niềm tin tôi giành cho em bị lung lay mặc dù em đã cố thanh minh, giải thích. Tôi im lặng, Sa cảm nhận được điều đó và đã quyết định từ giã công việc mới có được là vị trí trưởng phòng kinh doanh xuất nhập khẩu ở một công ty xây dựng nhờ sự giúp đỡ, giới thiệu của tôi.

Tôi vốn thế, sẽ im lặng khi thấy rằng điều nói ra sẽ không làm cho suy nghĩ của mình thay đổi cho dù Sa làm mọi việc như muốn chứng minh cho tôi thấy sự trung thực của mình. Tôi biết hết nhưng không hiểu sao cứ lặng im như vậy để rồi tôi và Sa mất tin nhau từ ấy. Số điện thoại của tôi cũng một lần thay đổi, duy chỉ có địa chỉ Yahoo là vẫn giữ nguyên. 



Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Lời sa mạc


                                            Tình yêu ấy biến anh thành hạt cát
                                            Ước gì em đã chẳng hóa Mặt trời
                                            Thiêu đốt anh ngày ngày bỏng rát
                                            Biết đâu là những khô khát khôn nguôi.

                                            Tình yêu ấy biến anh thành đá tảng
                                            Như vô tri vô giác đứng bên đời
                                            May mắn quá, trái tim này không chết
                                            Vẫn còn mơ sống lại thuở yêu người.

Nếu được sống thêm lần nữa


        Một ngày, khi được hỏi rằng: “Nếu được sống thêm lần nữa, cô có muốn thay đổi điều gì không?”, tôi đã trả lời: “Không”. Nhưng sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ...


      Nếu có thêm một cuộc đời khác:

     - Tôi sẽ ...