Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Nghĩ gì khi cơm có thịt... ?

          Hôm nay, đọc bài viết "Tuấn cơm thịt chó" trên Quê choa, và lần đầu tiên mình link sang trang blog của Trần Đăng Tuấn kể từ sau khi đọc những bài viết xúc động trên các trang tin điện tử buổi sơ khai về chương trình ủng hộ các em học sinh nghèo miền núi bữa cơm có thêm miếng thịt. Bắt đầu từ các em học sinh trường tiểu học Suối Giàng, Văn Chấn, Yên Bái cùng những hình ảnh bữa cơm thiếu thịt mà trẻ em thành phố có nằm mơ chắc cũng chẳng thể tưởng tượng ra.

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Ngày thứ Hai tươi tỉnh

         Thức dậy muộn vì tối qua thức khuya sửa đồng phục cho Tom Ốc, nâng gấu quần, khâu phù hiệu vào tay áo. Năm nay mới biết May Việt Tiến có cả đồng phục học sinh chứ mọi năm toàn ra Đức Hạnh may đo, mà mặc chẳng ưng ý tí nào, áo trắng thì nhanh ngả màu, quần thì mặc được vài lần đã bung cả đỉa... nói chung là không ổn. Thương hiệu Đức Hạnh có lẽ không còn là nơi cung cấp đồng phục học sinh vừa ý cho tất cả mọi người như ngày xưa nữa rồi. 

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Cuộc đời rối như canh hẹ !

  Dương Thụy
                             Nhiều độc giả viết email than họ đang rối bởi trong việc chọn hướng đi tương lai. Cuộc đời họ đang rối như canh hẹ: nên đi du học hay ở lại VN đi làm; nên lấy chồng có con trước hay học lên Cao học trước; nên học ngành ba mẹ ép trước rồi học ngành mình thích sau hay học song song cùng lúc 2 ngành trái ngược nhau; nên thi GMAT để học MBA hay khỏi thi gì cả vì chỉ học Master thường; nên đi làm trong công ty nhàn hạ hay làm ở công ty đa quốc gia v.v…Nghe họ kể lể tôi đọc cũng rối lên không kém. Tôi không thể cho họ bất kỳ lời khuyên nào vì chỉ có chính bản thân họ mới biết mình muốn gì, mình cần gì, mình phải làm gì. Sau khi xác định được rõ ràng, họ sẽ có quyết định của riêng mình. Quyết định đó chưa biết được là đúng đắn hay không, phải về sau mới rõ. Nhưng đó là quyết định của cá nhân, không thể đổ thừa cho ai được.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Lan man ngày Chủ Nhật

          Mấy hôm tuần trước bị đau mắt phải nằm nhà, không ra ngoài được vì mắt sưng híp, đỏ và đau nữa. Lúc mới có triệu chứng, liều mạng mua lọ thuốc Oflovid về tra nhưng bệnh tình không có chiều hướng thuyên giảm, thấy lo. Nghe nói đau mắt đỏ thường kéo dài rất lâu, có khi đến mười mấy ngày thì lại thấy yên tâm, có nghĩa là còn lâu mới khỏi ! Tra được 3 ngày, quyết định đổi thuốc khác và tự hứa nếu 2 ngày tiếp theo không đỡ sẽ đến bệnh viện, thật may là đến thứ Bảy thì mắt mũi có vẻ ôn ổn trở lại, chỉ còn hơi ngưa ngứa, đo đỏ thôi. Chủ Nhật quyết định ra ngoài theo đề nghị của "đấng phu quân" nhằm cải thiện tình hình tư tưởng vì theo nhận xét dựa trên "hiện tượng lâm sàng", nếu cứ tiếp tục ở nhà rất có thể sẽ mắc thêm bệnh tự kỷ !

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Chuyện xuất hiện vào lúc mất điện

         Tự nhiên lại mất điện. Nằm trong bóng tối bỗng cảm nhận một cảm giác khó tả, có lẽ không phải là cảm giác dễ chịu. Điện thoại reo, nói chuyện trong bóng tối, cười trong bóng tối, chẳng hiểu cái mặt mình có giống như khi nói chuyện dưới ánh điện sáng choang? những âm thanh vang lên trong không gian không ánh sáng cứ thấy làm sao ý. không tiếng tivi, không tiếng trò chuyện, không tiếng ồn ào nào vọng đến vì có lẽ tất cả xung quanh đang cô đặc lại bởi màn đêm, bởi những tiếng mưa đang tí tách suốt từ chiều...

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Thơ tình tháng Tám

                                 
                Đừng anh ạ, gieo giọt buồn tháng Tám
                Góc hiên đời em gọi nắng về ngang
                Anh thấy không, từng cơn mưa dai dẳng
                Bỗng vỡ òa , trời vời vợi thênh thang.


                Nắng mùa thu óng mềm như tơ lụa
                Trải mịn màng trên từng phiến cỏ non
                Khép mi ngoan, nghe tình yêu gõ cửa
                Nụ hôn mềm, ngọt như quả thị ngon.         


Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Bài văn "lạ" của Tom

          Gần đây, Tom đã làm mẹ ngạc nhiên khi tự nâng cấp Iphone của mẹ từ phiên bản đầu lên phiên bản mới IOS 5.1 bằng cách đọc hướng dẫn tiếng Anh trên internet, rồi phổ biến cho mẹ sử dụng những tính năng mới cập nhật. Tiếp đà, xin mẹ cho nâng cấp Ipad lên phiên bản mới Ipad 2 với điều kiện chẳng may không như ý mẹ sẽ không ý kiến gì bởi lúc ấy coi như Ipad sẽ phải phục hồi lại tại cửa hàng sửa chữa Apple! Mẹ cũng ok luôn, một phần vì chiều, một phần tin tưởng và một phần cũng để cho con trải nghiệm, nếu có không như ý cũng rút ra được một bài học, chỉ dặn một câu "hãy nghiên cứu cẩn thận, kỹ càng trước khi làm, vì có thể sẽ không có cơ hội thử lại lần 2". Cu cậu sướng lắm, biết mẹ cho mình một quyền quyết định quan trọng vì biết Ipad đắt tiền, quan trọng hơn có lẽ là mẹ đã tặng cho cậu môt niềm tin !

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Quê mùa

Trích “Người bán hàng tài năng ở Hong-Kong” (Dương Thụy)


Ở Hong-Kong tuy tôi không mua hàng hiệu cao cấp nhưng tôi rất ấn tượng với những lượt người xếp hàng trước những shop sang trọng. Khi xe đưa chúng tôi đi ăn tối ngang qua khu phức hợp mua sắm Habour City, những đồng nghiệp đến từ Pháp, quốc tịch gốc của Louis Vuitton cũng phải choáng “Trời ơi! Ở Hong-Kong này người ta mua hàng hiệu Louis Vuitton như dân Pháp mua đồ giảm giá vậy! Họ xếp hàng kìa! Bên Pháp giờ chỉ có khách du lịch châu Á mới vào mua hàng hiệu, người địa phương chúng tôi không ai mua đâu!”.

Tôi bật cười trước vẻ “hãi hùng” của mấy đồng nghiệp châu Âu. Tôi giao du nhiều với cả hai “phe” Âu-Á nên tôi rất hiểu.

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Cười : Bí kíp làm thơ (St)

                             
                                Làm thơ mình vốn không quen
                                Nhưng vì... muốn quá nên xen một bài

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Cảm xúc mùa thi

          Chiều qua, đưa con trai đến lớp học ôn toán tại B4 Giảng Võ. Hai mẹ con đi bộ, che chung một cái ô vì trời mưa. Từ nhà đến chỗ học mất chừng 5 phút, lúc đi ngang trường THCS Giảng Võ, đông nghịt phụ huynh đứng chờ con trước cổng trường, xe máy xếp chật vỉa hè, xuống cả lề đường và tràn cả sang vườn cây ven hồ Giảng Võ, áo mưa vắt trùm xe...
          Cảm xúc đâu chợt ùa về...





Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Có một thời như thế



Xuân Quỳnh
                                       Có một thời vừa mới bước ra
                                       Mùa Xuân đã gọi mời trước cửa
                                       Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
                                       Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
                                       Đường chẳng xa, núi không mấy chia ly


                                       Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
                                       Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
                                       Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
                                       Có một thời ngay cả nỗi đau
                                       Cũng mạnh mẽ ồn ào không dấu nổi
                                       Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại
                                       Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

Văn hóa ngôn từ của người Hà Nội - Sợ chưa ?

         Đọc được bài viết dưới đây, có lẽ kêu gọi đầu tiên là những ông, bà lãnh đạo thành phố Hà Nội, các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước cấp Trung ương, các thầy cô đang giảng dạy trong các trường đại học, các bác sĩ, công chức, doanh nhân làm việc trong các bộ, ngành... về ngay quê mình mà sống nhỉ !? trả lại văn minh, sạch đẹp cho Thủ Đô ? Để cho những người Hà Nội gốc còn ít ỏi, hoặc đang lưu lạc nơi nào về ngay để dốc sức xây dựng Thủ Đô văn minh, sạch đẹp !!! 
          Copy bài viết này để biết thêm về một người phụ nữ Tràng An, thanh lịch, tử tế, đang ngồi bên vỉa hè tiếc thương cho một Hà Nội méo mó do lối sống buông thả, xem nhẹ đạo đức của những người tỉnh lẻ mà ra !
         Tình hình này : Nếu ai là người Hà Nội mà cũng suy nghĩ như vậy thì muôn đời người tỉnh lẻ sẽ trở thành lãnh đạo thành phố Hà Nội này thôi !
         Bỗng dưng muốn ngất !