Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Bài văn "lạ" của Tom

          Gần đây, Tom đã làm mẹ ngạc nhiên khi tự nâng cấp Iphone của mẹ từ phiên bản đầu lên phiên bản mới IOS 5.1 bằng cách đọc hướng dẫn tiếng Anh trên internet, rồi phổ biến cho mẹ sử dụng những tính năng mới cập nhật. Tiếp đà, xin mẹ cho nâng cấp Ipad lên phiên bản mới Ipad 2 với điều kiện chẳng may không như ý mẹ sẽ không ý kiến gì bởi lúc ấy coi như Ipad sẽ phải phục hồi lại tại cửa hàng sửa chữa Apple! Mẹ cũng ok luôn, một phần vì chiều, một phần tin tưởng và một phần cũng để cho con trải nghiệm, nếu có không như ý cũng rút ra được một bài học, chỉ dặn một câu "hãy nghiên cứu cẩn thận, kỹ càng trước khi làm, vì có thể sẽ không có cơ hội thử lại lần 2". Cu cậu sướng lắm, biết mẹ cho mình một quyền quyết định quan trọng vì biết Ipad đắt tiền, quan trọng hơn có lẽ là mẹ đã tặng cho cậu môt niềm tin !
           Nhưng cuối cùng thì Ipad cũng đã... bị hỏng ! Không phải hỏng toàn phần mà bị hao hụt mất nhiều tính năng !
           Bên cạnh những cái được của sự ham hiểu biết ấy, Tom rất mê game. Chẳng có bạn chơi game cùng ngoài cậu em Ốc, không được ra hàng điện tử vậy mà cũng mê mẩn game như ai ! Bố Tiến thì không biết có hiểu tác hại của việc chơi game không nhưng lại kể ra được rất nhiều tác dụng của việc chơi game mới chán chứ, cho dù bố có biết chơi game đâu ! Thế là trong nhà chỉ có mẹ là người có thể cương quyết được với Tom mỗi khi muốn Tom ngừng chơi, vì Tom thường nấn ná, câu giờ... mỗi khi được cho chơi (sau khi hoàn thành xong việc học tập và nhiệm vụ của mình) vào thời gian trước khi đi ngủ.
           Mặc dù học khá ổn, nhưng cứ thừa ra một phút nào không học hành hay làm gì khác là có thể lân la hỏi mượn latop của mẹ, nếu mẹ "rắn" là lại tìm cách "à ơi" bố, thế nào bố cũng "thương". Nhiều lúc ra quy định rõ ràng, yêu cầu tự xắp xếp thời gian biểu, viết ra giấy dán lên tường rồi nhưng mà vẫn "phá lệ". Hình như cu cậu cũng khó có thể từ bỏ được đam mê này, chỉ có thể giảm đi thôi !
           Hè năm nay, Tom phải đi học thêm Văn, môn học cần phải cố gắng nhiều nhất và cũng là duy nhất trong tất cả các môn học. Cu cậu ghét Văn lắm, mỗi lần phải làm Văn là vật vã, có lần còn khóc mếu vì không nghĩ được gì mặc dù khi học cấp 1 vẫn ổn. Lên lớp 6, cách học thay đổi, nhiều khi cũng làm mẹ "khóc dở mếu dở" khi xem lại bài giúp con, thấy cảm thụ Văn học của cu cậu "khủng khiếp" quá, nhiều khi mở bài với thân bài cứ "va" nhau bùm bụp ! lại còn đổ lỗi cho  mẹ không cho con đi học thêm !. Rút kinh nghiệm những năm trước Hè chỉ chăm chăm cho về quê "ăn dưỡng", ở gần ông bà Ngoại, năm nay phải học thêm hè, chẳng được nghỉ chơi, cũng thấy thương ghê. Một phần hy vọng "chất lượng điểm" tăng lên và một phần hy vọng Tom có được một cảm thụ tốt về văn chương để biết thêm yêu cuộc sống. 

          Hôm nay giở cuốn vở ôn Văn của Tom, đọc một bài văn "lạ", một chút ngạc nhiên, một chút buồn cười và... ngẫm nghĩ... Hình như, văn cũng có vẻ bắt đầu sống động lên rồi, với sự tưởng tượng của "chàng trai" vừa học xong lớp 6, ẩn trong đó là những điều suy nghĩ mẹ vẫn hằng chờ đợi ? hằng mong ? Bài văn không có đề, chỉ có "Bài làm" và nội dung nhưng theo suy đoán thì đây là một bài văn viết về cảm nhận của đôi mắt nếu như hóa thân vào đôi mắt ấy.
          Xin đăng lại bài văn này, được xem là "lạ" với mẹ bởi... hình như điều gì đó vẫn còn đang tiếp nữa...

         Bài làm:

         Xin chào các bạn. Tôi là đôi mắt của cậu chủ Tiến Thành - một cậu học sinh trung học của trường THCS Giảng Võ. Cậu chủ của tôi vốn là con trong một gia đình khá giả nên cậu chủ tôi khá được cưng chiều. Sau đây tôi xin kể về câu chuyện của tôi.

        Tôi vốn là một đôi mắt xinh đẹp, tinh nhanh, trong sáng... Hằng ngày, tôi giúp cậu chủ học bài, làm bài, tôi được cậu chủ chăm sóc cẩn thận, cho tôi đọc sách, xem báo, xem phim thiếu nhi, xem xiếc... thật là lành mạnh. Có lần cậu chủ được đi du lịch. Phong cảnh ở đó thật là đẹp biết bao, bờ cát trắng, từng con sóng từ đại dương xanh lần lượt đánh vào bờ, hàng dừa xanh tươi... Cậu chủ còn gặp nhiều bạn mới nữa. Tôi thì được gặp nhiều bạn mắt, nhìn các bạn ấy ai cũng đẹp ghê. Tôi luôn nhanh nhẹn vì luôn được cậu chủ chăm sóc cẩn thận.

         Nhưng đó là chuyện hồi cậu chủ tôi còn học cấp 1. Lên cấp 2 cậu chủ bị bạn xấu dụ dỗ nên lười học rồi ham chơi. Cậu chủ suốt ngày đi chơi với bọn chúng mà chẳng chịu học hành. Nhìn ánh mắt bọn chúng đứa nào cũng hung hăng mà thấy ghét ghê. Thế mà cậu chủ còn chơi với chúng nó, mà địa điểm lại toàn là quán điện tử mới chết chứ ! Suốt ngày tôi chỉ thấy những cảnh bắn súng, chém giết thật là bạo lực, sao tôi chẳng thấy đâu kiến thức bổ ích thế nhỉ ? Rồi cậu chủ ham chơi quá khiến tôi mệt lử vì phải làm việc căng thẳng. Tôi nhìn cái gì cũng mờ đi khiến cho việc học tập của cậu chủ bị giảm sút. Có lẽ thứ tôi thấy rõ nhất là những điểm kém tệ hại của cậu chủ. Có lẽ đây là cái kết của tôi rồi, một cái kết bi thảm.

1 nhận xét:

Thủy Nguyễn nói...

Bài văn đáng yêu quá! có nội dung và rất thật.