Có nhiều kỷ niệm ùa về khi đọc bài "Chạm vào da thịt Mường Lò" viết về quê hương tôi. Khi xưa còn bé, tôi ít khi được nghe đến hai từ Mường Lò, và nếu có ai nhắc đến, tôi không hề thích cái tên đó. Thị xã Nghĩa Lộ có một chợ rất to nằm giữa trung tâm mang tên Chợ Mường Lò, khi ấy tôi không thấy yêu cái tên ấy một tí nào cả, nghe rất chi là "tông giật". Tôi cũng như các bạn tôi đều đã từng rất sợ trẻ con người dân tộc, tôi cứ tự hỏi sao lại có nhiều người dân tộc thế ? mặc dù hầu hết trong trường tôi học không có một học sinh dân tộc nào cả. Người kinh và người dân tộc cứ như là hai thế giới riêng khi ấy vậy. Thị xã Nghĩa Lộ nhỏ bé, gói gọn trong cái lòng chảo xanh ngắt của lúa, của ngô nhưng lại bị bao quanh tít xa cuối chân trời kia là các làng bản của người dân tộc, người Thái, có lẽ cả Thái đen, Thái trắng. Tôi cũng vẫn sợ cảm giác đoạn giữa cánh đồng có một bãi tha ma của người Thái, họ vẫn còn giữ hủ tục thiêu người chết suốt cả một ngày đêm, lần nào mà có đám ma người Thái thì chúng tôi sợ lắm...
Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013
Suối nhỏ !
Có nhiều kỷ niệm ùa về khi đọc bài "Chạm vào da thịt Mường Lò" viết về quê hương tôi. Khi xưa còn bé, tôi ít khi được nghe đến hai từ Mường Lò, và nếu có ai nhắc đến, tôi không hề thích cái tên đó. Thị xã Nghĩa Lộ có một chợ rất to nằm giữa trung tâm mang tên Chợ Mường Lò, khi ấy tôi không thấy yêu cái tên ấy một tí nào cả, nghe rất chi là "tông giật". Tôi cũng như các bạn tôi đều đã từng rất sợ trẻ con người dân tộc, tôi cứ tự hỏi sao lại có nhiều người dân tộc thế ? mặc dù hầu hết trong trường tôi học không có một học sinh dân tộc nào cả. Người kinh và người dân tộc cứ như là hai thế giới riêng khi ấy vậy. Thị xã Nghĩa Lộ nhỏ bé, gói gọn trong cái lòng chảo xanh ngắt của lúa, của ngô nhưng lại bị bao quanh tít xa cuối chân trời kia là các làng bản của người dân tộc, người Thái, có lẽ cả Thái đen, Thái trắng. Tôi cũng vẫn sợ cảm giác đoạn giữa cánh đồng có một bãi tha ma của người Thái, họ vẫn còn giữ hủ tục thiêu người chết suốt cả một ngày đêm, lần nào mà có đám ma người Thái thì chúng tôi sợ lắm...
Chạm vào da thịt Mường Lò
Tôi có nhiều ước mơ và hình như ước mơ nào cũng nhỏ bé cho nên tôi thường đạt được, những điều tôi không có được chỉ là do phải lựa chọn 1 trong cùng thời điểm mà thôi. Đôi khi tôi tự hỏi, sao mình không mơ ước những gì thật lớn lao để mỗi khi những điều vượt qua dự tính bất ngờ xuất hiện, tôi sẽ không tự nhận rằng mình có số may mắn, số phong lưu !
Tôi thường nỗ lực hết mình với những gì mình mong muốn, từ công việc, gia đình cho đến cả những sở thích cá nhân. Tôi luôn tâm niệm rằng nếu mình thích, mình quyết tâm, những người đó làm được mình cũng sẽ làm được, vấn đề chỉ là thời gian thôi (một niềm tin mù quáng !). Tôi có nhận thấy là mình chẳng ước gì ngoài tầm tay mình cả, giống như là anh nông dân chẳng ước gì nhiều quanh những bước chân trâu ! Nhìn lại, tôi cũng hơi tiêng tiếc. Giá mà tôi có nhiều ước mơ to lớn hơn nữa, biết khát khao hơn nữa thì những cơ hội đến tôi đã không dũng cảm mà từ chối nó như thế ! Tôi hay thấy những điều ai đó cho là bình thường lại thực sự to lớn đối với tôi, có lẽ thế mà ước mơ tôi nhỏ lại. Có lúc tôi nghĩ, tôi thấy mình như một cây thông dại, cứ tràn đầy nhựa sống, cứ nở hoa mà chẳng cần ai đến ngắm và tự tại, ung dung chờ đợi đủ bốn mùa... !
Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013
Xử án bằng Jury (CB)
Bỗng nhiên tôi nhận được email của một người đặc biệt. Tôi gọi là đặc biệt bởi tôi chưa từng một lần gặp mặt, chưa từng nói chuyện và lại đang ở tận Vương quốc Anh xa xôi. Người đó có dặn tôi, nếu muốn biết người đó là ai, cứ hỏi chú Kiến Quốc. Tôi vẫn chưa hỏi, bởi tôi có thói quen luôn kiềm chế sự tò mò của mình, nhất là về một người nào đó bỗng nhiên dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Tôi muốn tự cảm nhận, tự tìm hiểu, tự bộc lộ những chân thành của mình để nhận về những gì đúng với cảm nhận của riêng tôi. Tôi cũng mới chỉ biết người đó tên là CB, chú Kiến Quốc có thêm thông tin là chú CB, T.k5, hiện sống tại London. Tôi biết thế !
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
Diệu Hương bé bỏng
Hồi chiều, nói chuyện với mẹ Oanh, chẳng hiểu sao toàn những tin mừng mà mẹ Oanh khóc, cô Hà cũng khóc... Mẹ Oanh nói, ngày ấy mẹ đã khó khăn đến thế nào để vượt qua tất cả, mẹ nhắc đến Diệu Hương bé nhỏ, em Cu vừa mới sinh... Mẹ Oanh nói, khổ ơi là khổ, một ngày quay như chong chóng suốt từ sáng đến đêm thâu... cô Hà nhớ hết. Mẹ Oanh nói, đã thế nhìn cái mặt cô Hà cứ đần thối ra nên mẹ lại càng thêm nghị lực. Cô Hà thì đúng là đần thật, thương mẹ Oanh vô cùng cũng chỉ nói đi nói lại mỗi một câu rằng "em tin thời gian trôi mọi điều sẽ thay đổi, sẽ tốt hơn, chị sẽ được bù đắp chị ạ". Thế đấy, cô Hà đâu biết làm gì với hoàn cảnh của cô Hà lúc ấy ? Năm cuối đại học, mẹ Oanh chỉ vì giúp bà Ngọc lúc ấy đang làm trong trường ĐH Mỹ thuật, nhà ở Nguyễn Trường Tộ tìm nơi xin việc cho cô Hà mà quý cô Hà như em ruột, mẹ Oanh khen cô Hà xinh và ngoan nữa. Ngoài 2 thứ ấy ra, cô Hà chẳng có gì hơn để giúp mẹ Oanh cả, chỉ biết cuối tuần cứ đến nhà chơi với Diệu Hương, chở mẹ Oanh đi đâu đó, có hôm còn ngủ lại, chẳng biết làm gì nên chỉ mong mẹ Oanh sai vặt để không khí trong nhà ấm dần hơn...
Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013
Mưa ngâu
Em có biết mùa Đông vừa thảng thốt
Khi mà em hát lại khúc mưa ngâu
Thảng thốt nhớ bao điều từng vùi lấp
Và một mùa sen từng day dứt về nhau
Chẳng ai nghĩ rồi chia tay như thế
Em dấu mình đằng sau những thờ ơ
Anh gói lại nỗi buồn trong lặng lẽ
Bài ca chìm trong quên lãng đến giờ
Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013
Khi lạc vào nỗi nhớ
Tôi nhớ ... Cây cầu bắc qua con suối Thia bao năm hiền hòa đánh dấu nơi cửa ngõ đi vào thị xã. Nơi đây, mỗi khi trở về lòng cứ nôn nao khi bánh xe chạm tới ranh giới giữa đường và cầu, nơi mà có lẽ nhiều người con như tôi đang ở xa khi trở về cũng sẽ luôn bồi hồi, xao xuyến. Chạm tới đây, tôi có thể nhìn thấy cuối con đường kia là bóng dáng thân quen của ngôi nhà cũ, là cảm giác mắt cứ cố nhìn thật xa xem có thấy bóng mẹ hay ai đó đứng trước sân...
Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013
Nơi bình yên trong tim tôi
Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013
Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013
Chiều Buda
Anh tiễn em về khi nắng đã xanh xao
Gót chân mềm rải sắc buồn trên phố
Lời từ biệt nghe mơ hồ trong gió
Cái nắm tay cứ lặng lẽ lơi dần.
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013
Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013
Facebook quả thật kỳ lạ
Tôi nhìn thấy bạn lần gần nhất tại cầu thang giảng đường tầng 4 sau buổi lễ chia tay trường Luật. Ánh mắt tôi và bạn gặp nhau sau mấy năm không nói chuyện, tôi tự hỏi ngày mai không còn là sinh viên nữa, liệu chúng mình có khi nào gặp lại? Kể từ khi phân tách chuyên ngành bạn chọn tư pháp B để học tiếng Pháp, tốt nghiệp sẽ du học châu Âu, bạn đã có lần nói thế...
Gần đây, nhìn thấy bạn trên facebook của nhóm sinh viên K15 trường Luật, tôi giật mình khi không nghĩ một ngày những kỷ niệm về bạn lại vẹn nguyên hiện ra theo những ký ức ngọt ngào... Tôi đã lặng yên cho đến khi nhìn thấy "lời mời" từ bạn, chúng ta trở lại là bạn sau 20 năm! Hàng ngày, tôi dõi theo hồi ức về kỷ niệm của tất cả mọi người trên facebook những ngày đầu bước chân vào đại học, tôi không nghĩ rằng tất cả cứ nằm mãi một góc trong tâm hồn tôi...
Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013
Phóng sự qua ảnh : Em đi tìm anh !
Con trai tôi, trừ những lúc chành chọe ra thì thân nhau như bạn. Chiều cuối năm ở quê, lạc nhau khi chia hướng ra đi tìm bạn đá bóng, quay về nhà không thấy nên em hớt hải đạp xe đi tìm anh. Nhìn cảnh em đạp chiếc xe cũ của bà rẽ vào ngõ nhà bạn, cảnh anh em đèo nhau mà thấy thân thương quá. Các bạn ở quê rất quý 2 đồng chí vì hai anh em sống chan hòa và coi nơi đây như là nhà mình vậy. Nhiều lúc muốn tuổi thơ của các con đừng trôi quá nhanh, để hạnh phúc này được kéo dài mãi...
Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013
Suối Giàng, tôi đến
Đúng ngày cuối năm, kế hoạch cho chuyến đi Sapa bằng ôtô không thể thực hiện vì thời tiết xuống thấp quá. Tuyến đường Nghĩa Lộ - Sa Pa sẽ rất nguy hiểm khi sương mù tràn xuống phủ kín các con đường. Nhiệt độ Sapa đã xuống đến dưới 3 độ C, nước đóng băng trên khắp các cành cây, dù đẹp nhưng cũng không thể đến mà về ngay được.
Ăn sáng xong gần 10 giờ sáng, Tôm Ốc đã lên kế hoạch tìm bạn đi đá bóng và trượt patin thì mình cũng muốn được đến một nơi mà bao lần trở về mình muốn đến. Suối Giàng, nơi buổi đêm đứng ở ngay trước cửa nhà mình, có thể nhìn thấy tít trên đỉnh núi cao phía xa những ánh điện xếp hàng như những vì sao nhấp nháy. Bố nói, ánh điện kia là của nhà máy chè Suối Giàng và mình có thói quen nhìn về hướng ấy suốt từ những ngày còn đi học.
Ăn sáng xong gần 10 giờ sáng, Tôm Ốc đã lên kế hoạch tìm bạn đi đá bóng và trượt patin thì mình cũng muốn được đến một nơi mà bao lần trở về mình muốn đến. Suối Giàng, nơi buổi đêm đứng ở ngay trước cửa nhà mình, có thể nhìn thấy tít trên đỉnh núi cao phía xa những ánh điện xếp hàng như những vì sao nhấp nháy. Bố nói, ánh điện kia là của nhà máy chè Suối Giàng và mình có thói quen nhìn về hướng ấy suốt từ những ngày còn đi học.
Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013
Thời gian dừng cho năm cũ đi qua
Thế là qua đi những ngày cuối cùng của một năm. Lưu lại những bức hình để đánh dấu một khoảng khắc thời gian, những ngọt ngào tuổi thơ không phải cho mình, mà cho các đồng chí con thân yêu.
Hà Nội lúc 9 giờ 30 phút sáng ngày 30 tháng 12 năm 2012 là quang cảnh đường phố thoáng đãng. Thời tiết trở lạnh xuống dưới 15 độ C, trời âm u chứ không bừng ánh sáng.
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012
Lối cũ ta về...
Sáng ngày cuối năm, lại về quê như đã hẹn. Bước ra khỏi nhà, quang cảnh đường phố đã trả lại cho người Hà Nội vẻ thoáng đãng như của hơn 20 năm về trước, mặc dù vẻ đẹp ấy đã được tô điểm thêm bằng những toà nhà hiện đại, những chiếc ô tô sang trọng và những con người dáng vẻ thảnh thơi... Nhiều khi mình nghĩ, mình yêu những hoài ức của người Hà Nội nhưng mình cũng thực sự yêu những thành tựu và sức lao động của những người Hà Ngoại đã góp công dựng xây nên vẻ đẹp của thành phố Thủ đô này !
Có lẽ đồng cảm với những suy nghĩ của mình mà một anh chàng Hà Nội là KTS tài hoa đã chọn mình làm người đồng hành ! Để giờ đây, mình được khăn gói lên đường về quê mỗi dịp thế này. Và khi, những con phố thân quen cứ lùi dần, lùi dần, mình cảm nhận rõ... mình về lối cũ, nhưng đã khác xưa...
Bắt đầu là hình ảnh (ngày mai mới post được!)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)