Hồi chiều, nói chuyện với mẹ Oanh, chẳng hiểu sao toàn những tin mừng mà mẹ Oanh khóc, cô Hà cũng khóc... Mẹ Oanh nói, ngày ấy mẹ đã khó khăn đến thế nào để vượt qua tất cả, mẹ nhắc đến Diệu Hương bé nhỏ, em Cu vừa mới sinh... Mẹ Oanh nói, khổ ơi là khổ, một ngày quay như chong chóng suốt từ sáng đến đêm thâu... cô Hà nhớ hết. Mẹ Oanh nói, đã thế nhìn cái mặt cô Hà cứ đần thối ra nên mẹ lại càng thêm nghị lực. Cô Hà thì đúng là đần thật, thương mẹ Oanh vô cùng cũng chỉ nói đi nói lại mỗi một câu rằng "em tin thời gian trôi mọi điều sẽ thay đổi, sẽ tốt hơn, chị sẽ được bù đắp chị ạ". Thế đấy, cô Hà đâu biết làm gì với hoàn cảnh của cô Hà lúc ấy ? Năm cuối đại học, mẹ Oanh chỉ vì giúp bà Ngọc lúc ấy đang làm trong trường ĐH Mỹ thuật, nhà ở Nguyễn Trường Tộ tìm nơi xin việc cho cô Hà mà quý cô Hà như em ruột, mẹ Oanh khen cô Hà xinh và ngoan nữa. Ngoài 2 thứ ấy ra, cô Hà chẳng có gì hơn để giúp mẹ Oanh cả, chỉ biết cuối tuần cứ đến nhà chơi với Diệu Hương, chở mẹ Oanh đi đâu đó, có hôm còn ngủ lại, chẳng biết làm gì nên chỉ mong mẹ Oanh sai vặt để không khí trong nhà ấm dần hơn...
18 năm trôi qua kể từ ngày cô hay dắt tay Diệu Hương đi bộ trên con đường nhỏ lát gạch quanh hồ Hoàn Kiếm, Diệu Hương của cô đã 9 năm xa nhà sang Mỹ. Cô thì miệt mài với công việc, gia đình, em bé, bỗng chợt giật mình khi nghe tin Diệu Hương đã hoàn thành xong 2 bằng thạc sĩ, 1 bằng tiến sĩ, giành được nhiều thành công trên con đường con đã chọn, đã vượt lên chính bản thân mình để tự hào với bước chân chập chững năm 16 tuổi con đi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét