Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Chiều Buda


          Anh tiễn em về khi nắng đã xanh xao/Gót chân mềm rải sắc buồn trên phố...

                            Anh tiễn em về khi nắng đã xanh xao
                            Gót chân mềm rải sắc buồn trên phố
                            Lời từ biệt nghe mơ hồ trong gió
                            Cái nắm tay cứ lặng lẽ lơi dần.

                            Anh sẽ dừng ở bên phía này sông
                            Dẫu rất muốn đưa em về bên ấy
                            Nhưng anh biết là em không muốn vậy
                            Bởi bên kia có kẻ đón em rồi.

                            Tình yêu anh huyền hoặc giữa cuộc đời
                            Làm em khổ với bao nhiêu chọn lựa
                            Làm em khóc giữa bộn bề trăn trở
                            Khắc khoải đêm đêm chờ đợi một phép màu.

                            Biết rằng em sẽ chẳng đến nữa đâu
                            Phố vẫn nhắc gót chân mềm một thuở
                            Nắng vẫn nhắc về một chiều đã cũ
                            Nỗi buồn anh hằn vết giữa Buda.

Thơ Giang Tuấn Đạt

4 nhận xét:

TranKienQuoc nói...

Buda bên này sông, còn bên kia là Pest chăng? Tứ thơ hay nhỉ!

Viên Thạch nói...

Hì. Cháu thích thơ của bạn ấy. Câu thơ nào cũng sống động và đầy hình ảnh...

TranKienQuoc nói...

Thanh Trần thắc mắc vì sao VT luận ra nghĩa TT?

Viên Thạch nói...

TT Thắc mắc với chú ạ ? Ngại quá nhỉ ?