Ba chúng tôi là những đứa trẻ vùng cao rất nhiều năm về trước. Gặp lại nhau giữa trời Đông Hà Nội, kể chuyện nhau nghe về những kỷ niệm ngọt ngào, đặc lịm như mật ong của tuổi thơ yêu dấu, về những cái đắng, chát, chua của cuộc sống như là vị chua chát của những trái sơn tra...
Tôi và Hiền là những cô bé sớm rời xa quê nhà, vừa học, vừa lớn, vừa trưởng thành trên mảnh đất thủ đô phồn hoa, nhưng vẫn đó trong tâm hồn một khoảng lớn tuổi thơ ngọt ngào không dễ vỡ. Hương ở lại nhà, gắn kết cuộc sống bên những dấu ấn kỷ niệm mà hơn 20 năm đã qua không hề nguôi nhớ. Có những nụ cười đấy mà cũng có những giọt nước mắt muốn trào ra...