Tôi đã từng có lần tranh luận bằng ý kiến trái ngược với chồng về đất nước và con người Triều Tiên. Cá nhân tôi cho rằng, đất nước Triều Tiên là đất nước mà Việt Nam có nhiều điều không chỉ nghiên cứu, học tập mà còn không sánh kịp. Nghe rất chi là phản cảm phải không ? Và, kết cục là cách nhìn nhận và đánh giá về Việt Nam và Triều Tiên của tôi và chồng lại vênh nhau !
Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013
Việt Nam sẽ học Bắc Triều Tiên
Tôi đã từng có lần tranh luận bằng ý kiến trái ngược với chồng về đất nước và con người Triều Tiên. Cá nhân tôi cho rằng, đất nước Triều Tiên là đất nước mà Việt Nam có nhiều điều không chỉ nghiên cứu, học tập mà còn không sánh kịp. Nghe rất chi là phản cảm phải không ? Và, kết cục là cách nhìn nhận và đánh giá về Việt Nam và Triều Tiên của tôi và chồng lại vênh nhau !
Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
Không đề gửi ngày xưa
Ngày xưa chập chững thơ tình
Bao nhiêu thương nhớ đều dành cho Em.
Lẽ nào người đã vội quên,
Lẽ nào người nỡ theo thuyền sang ngang.
Bỏ lời thề ấy dở dang,
Bỏ tôi đứng giữa bẽ bàng cô đơn.
Thơ xưa đọc lại thật buồn
Rượu không dìm hết nhớ thương vơi đầy.
Thơ tình Em trả lại đây
Sao không trả cả những ngày mới quen ?
Bến xưa giờ vắng bóng thuyền
Chiều in bóng kẻ vô duyên cuối đường...
Thơ Giang Tuấn Đạt
Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013
Gặp lại cái mặt đểu đểu
Chiều nay, tranh thủ ra hàng cắt tóc cắt tỉa cho ngắn bớt vì thèm được cảm giác có ai đó chăm sóc cho mình quá ! Thêm hy vọng là tạo ra một kiểu tóc tuy cũ mà mới một chút cho tinh thần phấn chấn, chứ mấy tuần vừa rồi nhiều thứ phải nghĩ quá, tự nhìn cái bổn mặt mình còn chán nữa là những người xung quanh ! Lúc xong, nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, đang nhìn ngó lại dung nhan lần nữa trong gương để "hồi hôm" thì nghe cô bạn cắt tóc đang dọn đồ nghề phía sau lưng nói khe khẽ với 2 đồng nghiệp trong quán :
- Cái ông hay đóng vai công an đểu đểu trên tivi đấy !
Nghe vậy nhưng mình cũng không để ý lắm, vì nghĩ cô ấy bình luận gì về phim ảnh hoặc ai đó lướt qua ở ngoài đường. Nhưng, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình ở trong gương là một anh sĩ quan quân đội mặc đồng phục cao to đi vào, có vẻ tự nhiên như là khách hàng vào gội đầu cắt tóc hoặc người quen của chủ quán vậy. Một giây lướt qua thôi mà mình chợt cất lời như súng bị cướp cò :
- Ôi, anh Hải ! Em chào anh.
- Anh chào em !
Kèm theo là mặt tươi hớn hở cùng cánh tay anh chìa ra cũng như phản xạ ! Mình giơ tay bắt cái chặt mà trong đầu bỗng đắn đo, liệu có đúng anh ấy nhớ ra mình thật không nhỉ ?
- Em học cùng anh trong Học viện Tư pháp !
- Anh nhớ rồi !
Lịch sự là chuyện dễ thôi nên mình vẫn hơi nghi nghi, không hiểu có phải nhận ra thật không hay là "tiện mồm" nói thế ! Đúng là, đa nghi là thứ không dễ mất đi của dân nhà Luật !
Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013
Tìm lại tấm chân tình
Lần gần nhất Sa gửi cho tôi những dòng tin nhắn qua Yahoo Messenger khi tôi đang dừng xe bên đường chờ bạn. Tranh thủ trả lời những câu Sa hỏi thăm một cách chừng mực rồi chào em khi phải đi. Tôi cảm nhận rõ sự hẫng hụt của Sa vì hình như những lời đáp lại của tôi làm cho em nghĩ rằng tôi không mặn mà khi nói chuyện. Tôi âm thầm trách mình sao kém cỏi, không thể nói với Sa rằng, đôi khi tôi rất nhớ em, tôi luôn nghĩ về Sa như một người bạn quý, tự hào khi hai chị em đã từng thân thiết, quý trọng nhau.
Sa là một cô gái xinh đẹp, sâu sắc và tình cảm. Khi em viết cho tôi “… và hình như em đã khóc” là khi ở Việt Nam nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi. Sự chân tình bị che lấp đi bởi sự ngang ngạnh của tôi gần chục năm qua như vỡ òa, tan chảy. Tôi biết, tôi lặng lẽ suốt bằng ấy thời gian bởi đã có lúc tôi từng nghĩ Sa không chân thực, bởi niềm tin tôi giành cho em bị lung lay mặc dù em đã cố thanh minh, giải thích. Tôi im lặng, Sa cảm nhận được điều đó và đã quyết định từ giã công việc mới có được là vị trí trưởng phòng kinh doanh xuất nhập khẩu ở một công ty xây dựng nhờ sự giúp đỡ, giới thiệu của tôi.
Tôi vốn thế, sẽ im lặng khi thấy rằng điều nói ra sẽ không làm cho suy nghĩ của mình thay đổi cho dù Sa làm mọi việc như muốn chứng minh cho tôi thấy sự trung thực của mình. Tôi biết hết nhưng không hiểu sao cứ lặng im như vậy để rồi tôi và Sa mất tin nhau từ ấy. Số điện thoại của tôi cũng một lần thay đổi, duy chỉ có địa chỉ Yahoo là vẫn giữ nguyên.
Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013
Nếu được sống thêm lần nữa
Một ngày, khi được hỏi rằng: “Nếu được sống thêm lần nữa, cô có muốn thay đổi điều gì không?”, tôi đã trả lời: “Không”. Nhưng sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ...
Nếu có thêm một cuộc đời khác:
- Tôi sẽ ...
Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013
Cái bọn hóng hớt
Hôm cuối tuần, mới 10 giờ sáng đội cựu sinh viên Luật K15 đã í ới gọi nhau đi liên hoan chúc mừng một chiến sĩ vừa bảo vệ xong luận án thạc sĩ Luật. Mình thì phải nấu cơm vì chẳng lẽ cuối tuần có mặt đầy đủ mọi người ở nhà lại tót đi, nên tận hơn 12 giờ mới đến. Đúng lúc chiến sự đang hồi sôi nổi nên mình cũng nổi sôi theo !
Nhìn lại, thấy cái bọn học Luật hóng hớt cũng kinh ra phết !
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013
Vết khuyết tri ân
" Vết khuyết tri ân
Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
Ngày 20/11 năm nay đến "vội" quá. Tôi còn thậm chí chưa kịp cảm nhận được cái không khí rộn ràng của ngôi trường mà tôi đang làm việc và hàng loạt quầy bán hoa ở ngoài kia. Có lẽ càng lớn thì cuộc sống cũng có nhiều đổi thay, khác xa ngày xưa. Đôi khi cứ hay hoài niệm về những điều cũ kỹ, đôi khi lại thật vô tâm, lạnh lùng. Đến ngày kỷ niệm mà ký ức như thể là một người bạn mới, nhạt nhòa, thân sơ nên đến và trôi đi chóng vánh. Tôi không đổ lỗi cho cuộc sống. Tự chính trong lòng mà ra cả.
Có lẽ không nên chỉ đợi đến ngày 20/11 mới nhớ tới ơn thầy cô
|
Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013
Màu của tháng năm
Ngày 20 -11, bỗng dưng đọc được bài thơ này của một bạn thời sinh viên trường Luật. Post lên vì thấy hay quá cơ. Màu mực, màu nắng, màu của thời gian... cứ quên là nhớ !
"Người kể cho ta nghe màu của tháng năm
Trong những bức thư ngày xưa viết vội
Nét mực nhòe bối rối
Nụ cười của người vẫn ồn ào, sôi nổi
Riêng năm tháng thì lặng yên
Màu của tháng năm là những bậc thềm ngoài hiên
Là màu nắng nhuộm vàng từ tán lá
Thời gian trôi đi người giờ xa lạ quá
Ta cũng quên mất rồi... màu của tháng năm xưa"
Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013
Đâu là cảm xúc thật ?
Lại một lần nữa Tôm nói :
- Sáng nay con được nêu tên trên toàn trường vì đạt giải 3 của trường, vào đội tuyển Anh thi Quận.
Mình biết rồi vì tuần trước Tôm đã khoe:
- Có điểm thi học sinh giỏi vòng trường rồi đấy mẹ, con đạt 18/20 điểm.
Mình chẳng thấy rung rinh gì, còn nghĩ "vòng thi Quận có giải mới quan trọng, chứ trường thì...". Mình hỏi :
- Có nhiều bạn được nêu tên không ?
Tôm nói :
- Cũng nhiều vì 11,5 điểm đã được vào đội tuyển nhưng lớp con chỉ một mình con có giải.
Chẳng hiểu sao mình lại còn cố một câu :
- Tốt. Tuyên dương thế có giấy khen gì kèm theo không ? (Hỏi hâm thế đấy !)
Chợt nghĩ, sao Tôm đạt được gì mình cũng thấy bình thường trong khi Ốc thì...
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013
Bài văn sáng tạo
Bài văn có nội dung như sau:
"Đề bài:
Tưởng tượng 20 năm sau, một ngày em về thăm trường, viết thư cho 1 người bạn cùng học ngày ấy kể lại buổi thăm trường này.
Bài làm :
Mặt trăng, 12 tháng 6 năm 2033
Khánh thân mến !
Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Tớ viết thư này trước hết là để hỏi thăm cậu, cậu dạo này có khỏe không ?
Cuộc sống của cậu như thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói vẫn chưa có vợ à, phải cố gắng lên, sắp 40 rồi đấy. Tớ dạo này vẫn khỏe, cuộc sống của tớ rất tuyệt vời lắm. Cậu có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không? Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô trên ấy, hàng năm cứ cuối hè tớ lại lên đấy chơi cùng với gia đình, nhắc mới nhớ, tớ cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ xinh lắm, mặt không tì vết. Gia đình tớ sống rất tốt. Hiện tại, tớ đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc cùng các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Cô giàu có chứ ạ ?
Hai đứa bé co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?".
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì mưa lạnh. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!".
Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi dép lê sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô. Cacao và bánh mỳ nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu trong gia đình.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng. Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô có giàu không ạ?".
Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013
Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013
Gửi...
Dù chỉ là một thoáng hanh hao
Cũng đủ nhấn ta chìm vào nỗi nhớ
Để rồi thấy lại như người mắc nợ
Cứ cồn cào, day dứt nghĩ về em.
Dường như là thi thoảng trong đêm
Ở đâu đây một mùi hương hoa sữa
Dù vẫn biết đó là điều vô lý
Không thể tìm trong giá lạnh trời Âu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)