Lần gần nhất Sa gửi cho tôi những dòng tin nhắn qua Yahoo Messenger khi tôi đang dừng xe bên đường chờ bạn. Tranh thủ trả lời những câu Sa hỏi thăm một cách chừng mực rồi chào em khi phải đi. Tôi cảm nhận rõ sự hẫng hụt của Sa vì hình như những lời đáp lại của tôi làm cho em nghĩ rằng tôi không mặn mà khi nói chuyện. Tôi âm thầm trách mình sao kém cỏi, không thể nói với Sa rằng, đôi khi tôi rất nhớ em, tôi luôn nghĩ về Sa như một người bạn quý, tự hào khi hai chị em đã từng thân thiết, quý trọng nhau.
Sa là một cô gái xinh đẹp, sâu sắc và tình cảm. Khi em viết cho tôi “… và hình như em đã khóc” là khi ở Việt Nam nước mắt tôi cũng lặng lẽ rơi. Sự chân tình bị che lấp đi bởi sự ngang ngạnh của tôi gần chục năm qua như vỡ òa, tan chảy. Tôi biết, tôi lặng lẽ suốt bằng ấy thời gian bởi đã có lúc tôi từng nghĩ Sa không chân thực, bởi niềm tin tôi giành cho em bị lung lay mặc dù em đã cố thanh minh, giải thích. Tôi im lặng, Sa cảm nhận được điều đó và đã quyết định từ giã công việc mới có được là vị trí trưởng phòng kinh doanh xuất nhập khẩu ở một công ty xây dựng nhờ sự giúp đỡ, giới thiệu của tôi.
Tôi vốn thế, sẽ im lặng khi thấy rằng điều nói ra sẽ không làm cho suy nghĩ của mình thay đổi cho dù Sa làm mọi việc như muốn chứng minh cho tôi thấy sự trung thực của mình. Tôi biết hết nhưng không hiểu sao cứ lặng im như vậy để rồi tôi và Sa mất tin nhau từ ấy. Số điện thoại của tôi cũng một lần thay đổi, duy chỉ có địa chỉ Yahoo là vẫn giữ nguyên.