Có một ngày anh thấy em.
Đứng thè cái lưỡi mút kem vệ đường.
Thoạt đầu trông thật bình thường.
Nhưng khi nhìn kỹ khôn lường hoang mang.
Người đâu trông thật đường hoàng.
Hai chân thẳng tắp như nàng Nơ canh (Ma nơ canh).
Đôi mắt giống tựa củ hành.
Cái mũi cao vổng khiến anh mãi nhìn.
Vòng một to tựa quả mìn.
Nổ cho tan xác đứng tim bao gà.
Thích khi em ngoác miệng ra.
Cho kem vô cắn xuýt xoa “lạnh nhờ”.
Trái tim bỗng thấy bơ vơ.
Nhìn đôi tay ấy ước mơ một ngày.
Em chợt thấy ảnh hay hay.
Rồi chìa ngón nhẫn tay say tình nồng.
Nghĩ rồi chẳng lẽ bỏ không?
Lật đật chạy lại sát hông của nàng.
Hít sâu nhưng nói khẽ khàng.
“Ăn kem gì ấy để chàng mua thêm?”
Cơn gió khẽ lướt êm đềm.
Lướt qua cái mũi nỗi niềm của em.
Em bảo: “Tao chẳng thích kem
Vừa làm chục cái níc thêm vỡ mồm”
Anh thì cũng khá tiếng Nôm.
Nhưng mà chả hiểu vỡ mồm vì chi?
“Hay mình vô quán ăn mỳ?
Thạch dầm hoa quả hay gì cũng chơi…”
Em ngước từ đất lên trời.
“Tao no căng rún còn xơi chỗ nào?”
“Hay mình ăn hỏi xem sao?”
Sẵn sàng ăn mắng tào lao dê xồm.
“Tưởng rằng đã ế ở không
Tự dưng nghe được chữ chồng sướng ghê”
Em cười tỏ vẻ rất phê.
Vậy là hai đứa… đường về trong tay!
Tân hôn mình uống thật say.
Lên giường em bảo “cho mày hết luôn”.
Tình yêu chẳng phải đi buôn.
Tình yêu nào chỉ nỗi buồn đầy vơi?
Lại càng chẳng phải cuộc chơi.
Ngu ngu một tí với hơi liều liều.
Khỏi cần lời lẽ mỹ miều.
Chọn đúng thời điểm xinh kiêu cũng hàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét