- Hà ơi !
Giật mình quay ngang, không dám hỏi : Ai vậy nhỉ ?
Nhìn mình với nụ cười tươi rói, như muốn khẳng định rằng người quen.
Phản xạ tự nhiên là nheo mắt, nghĩ nhanh xem là ai nhỉ ? Nụ cười kia mà tắt khi mình chưa kịp nhận ra ai thì thực sự mình vô duyên lắm !
- Hải phải không ?
Là nụ cười xác nhận. Vậy là đúng rồi.
Không ngờ gặp lại Hải. Bao năm rồi. Từ khi Hải còn là sinh viên năm thứ nhất. Nhanh quá.
Vẫn là nụ cười sinh viên ngày ấy, nhưng phong thái thì đã khác xưa. Hải mập hơn trước nhiều, đĩnh đạc và đầy phong trần.
Mình vẫn nhớ, Hải, chàng sinh viên người Hà Nội năm 1 cứ đến chơi với mình, sinh viên năm 2 làm mình buồn cười lắm. Hải đến chơi cùng Tuấn Anh, còn Tuấn Anh là bạn của Hương, Hương là bạn thân mình. Tuấn Anh và Hải học sau một khóa nhưng bằng tuổi, biết thế nên dù học sau Hải không gọi mình bằng chị, chỉ xưng tên.
Hải khá đẹp trai, vui tươi, dí dỏm. Cái hồn nhiên của tuổi 18, dễ chịu. Ngày nào đi học, kiểu gì cũng thấy Hải xuất hiện trước mặt mình. Hỏi han, trêu đùa, nhưng không để lại cho mình ấn tượng gì nhiều, chỉ thấy Hải hồn nhiên thôi.
Nhớ ngày 8/3 khi mình học năm thứ 3, Hải xuất hiện, trên tay là một bông hồng đỏ thắm, dúi vội vào tay mình rồi quay đầu chạy thật nhanh. Mình nghệt ra, chẳng biết nói gì. Thực lòng thì, Hải khi đó không làm cho mình đề phòng gì, lại học sau 1 khóa, cảm giác không phải là anh mình ! Chơi với Hải kiểu gặp nhau thì cười, chẳng để ý xem trông thế nào, nói câu gì, chuyện gì, Hải đưa gì ăn được là ăn luôn. Hải "âm mưu" gì nhỉ ? Mình lờ mờ hiểu ra, nhưng không biết làm thế nào lúc ấy. Nói rõ "quan điểm" thì ngại, mà mình khi đó thì, các đối tượng đến tặng hoa nhiều lắm, đâu có lăn tăn gì, tuổi 19-20 mà.
Ngày hôm sau thứ 7, là ngày được nghỉ học, Hải đến chơi cùng với vài bạn nữa, toàn bạn trai, mình còn nhớ một bạn tên Huân, đang học trường mình năm 2 lại chuyển qua học Báo chí. Mọi người rủ nhau ra công viên Thủ Lệ chơi, gần trường mà. Mình ngồi sau xe đạp Hải đèo, có vẻ như mọi người đều biết Hải có ý định với mình rồi, mình thì cứ vờ như không biết, bởi chẳng có tình cảm gì ngoài tình bạn cả. Tự nhiên, có cảm giác nếu mình không nói gì lúc này, có lẽ sẽ đương nhiên Hải nghĩ mình công nhận điều Hải đang nghĩ. Lúc ấy, sinh viên còn ngại ngần lắm, chẳng dám nói thẳng ra rằng tớ không thích bạn đâu. Cũng chẳng biết bày tỏ bằng cách nào mà cứ lặng im mãi cho tận đến lúc cùng nhau lang thang trong công viên, mình mới bất chợt nói với Hải rằng "Hà không biết ý nghĩa của hoa hồng là gì cả". Hải nhìn mình đầy thất vọng "Hà nói thật chứ ?", "Ừ". Sau đấy là cả một đoạn đường dài im lặng tới tận khi về đến trường, chia tay. Mình hiểu Hải buồn rồi, nhưng cũng may là đã nói thật lòng mình và Hải đã hiểu điều mình muốn nói.
Nghĩ lại chuyện cũ, thấy vui vui. Đúng là quả đất xoay tròn. Có lần nghe nói, Hải làm Hải quan thì phải, cũng thấy mừng.
Chia tay sau vài câu hỏi vội, biết Hải đi đón con vào lúc ấy, Hải hỏi mình làm ở đâu ? Số điện thoại thế nào ? Hỏi lại rằng "vẫn nhận ra Hà, giỏi thế !", Hải cười. Vẫn nụ cười sinh viên năm nào, dí dỏm, vui tươi !
Chợt nhớ câu đùa của Tuấn Anh :
- Hà biết Hải còn được gọi là gì không ?
- Không biết, tên gì ?
- Hải dớ
- Nghĩa là sao?
- Hà đọc ngược lại đi
- Dở hái ?
- Không, đọc lại đi.
- Dở hái, chẳng có nghĩa gì.
- Hì hì, là Hở... !
- Sợ !
Lúc ấy có thế mình cũng xấu hổ đấy.
Không biết giờ Hải còn bị gọi là Hải Dớ nữa không !?
Giật mình quay ngang, không dám hỏi : Ai vậy nhỉ ?
Nhìn mình với nụ cười tươi rói, như muốn khẳng định rằng người quen.
Phản xạ tự nhiên là nheo mắt, nghĩ nhanh xem là ai nhỉ ? Nụ cười kia mà tắt khi mình chưa kịp nhận ra ai thì thực sự mình vô duyên lắm !
- Hải phải không ?
Là nụ cười xác nhận. Vậy là đúng rồi.
Không ngờ gặp lại Hải. Bao năm rồi. Từ khi Hải còn là sinh viên năm thứ nhất. Nhanh quá.
Vẫn là nụ cười sinh viên ngày ấy, nhưng phong thái thì đã khác xưa. Hải mập hơn trước nhiều, đĩnh đạc và đầy phong trần.
Mình vẫn nhớ, Hải, chàng sinh viên người Hà Nội năm 1 cứ đến chơi với mình, sinh viên năm 2 làm mình buồn cười lắm. Hải đến chơi cùng Tuấn Anh, còn Tuấn Anh là bạn của Hương, Hương là bạn thân mình. Tuấn Anh và Hải học sau một khóa nhưng bằng tuổi, biết thế nên dù học sau Hải không gọi mình bằng chị, chỉ xưng tên.
Hải khá đẹp trai, vui tươi, dí dỏm. Cái hồn nhiên của tuổi 18, dễ chịu. Ngày nào đi học, kiểu gì cũng thấy Hải xuất hiện trước mặt mình. Hỏi han, trêu đùa, nhưng không để lại cho mình ấn tượng gì nhiều, chỉ thấy Hải hồn nhiên thôi.
Nhớ ngày 8/3 khi mình học năm thứ 3, Hải xuất hiện, trên tay là một bông hồng đỏ thắm, dúi vội vào tay mình rồi quay đầu chạy thật nhanh. Mình nghệt ra, chẳng biết nói gì. Thực lòng thì, Hải khi đó không làm cho mình đề phòng gì, lại học sau 1 khóa, cảm giác không phải là anh mình ! Chơi với Hải kiểu gặp nhau thì cười, chẳng để ý xem trông thế nào, nói câu gì, chuyện gì, Hải đưa gì ăn được là ăn luôn. Hải "âm mưu" gì nhỉ ? Mình lờ mờ hiểu ra, nhưng không biết làm thế nào lúc ấy. Nói rõ "quan điểm" thì ngại, mà mình khi đó thì, các đối tượng đến tặng hoa nhiều lắm, đâu có lăn tăn gì, tuổi 19-20 mà.
Ngày hôm sau thứ 7, là ngày được nghỉ học, Hải đến chơi cùng với vài bạn nữa, toàn bạn trai, mình còn nhớ một bạn tên Huân, đang học trường mình năm 2 lại chuyển qua học Báo chí. Mọi người rủ nhau ra công viên Thủ Lệ chơi, gần trường mà. Mình ngồi sau xe đạp Hải đèo, có vẻ như mọi người đều biết Hải có ý định với mình rồi, mình thì cứ vờ như không biết, bởi chẳng có tình cảm gì ngoài tình bạn cả. Tự nhiên, có cảm giác nếu mình không nói gì lúc này, có lẽ sẽ đương nhiên Hải nghĩ mình công nhận điều Hải đang nghĩ. Lúc ấy, sinh viên còn ngại ngần lắm, chẳng dám nói thẳng ra rằng tớ không thích bạn đâu. Cũng chẳng biết bày tỏ bằng cách nào mà cứ lặng im mãi cho tận đến lúc cùng nhau lang thang trong công viên, mình mới bất chợt nói với Hải rằng "Hà không biết ý nghĩa của hoa hồng là gì cả". Hải nhìn mình đầy thất vọng "Hà nói thật chứ ?", "Ừ". Sau đấy là cả một đoạn đường dài im lặng tới tận khi về đến trường, chia tay. Mình hiểu Hải buồn rồi, nhưng cũng may là đã nói thật lòng mình và Hải đã hiểu điều mình muốn nói.
Nghĩ lại chuyện cũ, thấy vui vui. Đúng là quả đất xoay tròn. Có lần nghe nói, Hải làm Hải quan thì phải, cũng thấy mừng.
Chia tay sau vài câu hỏi vội, biết Hải đi đón con vào lúc ấy, Hải hỏi mình làm ở đâu ? Số điện thoại thế nào ? Hỏi lại rằng "vẫn nhận ra Hà, giỏi thế !", Hải cười. Vẫn nụ cười sinh viên năm nào, dí dỏm, vui tươi !
Chợt nhớ câu đùa của Tuấn Anh :
- Hà biết Hải còn được gọi là gì không ?
- Không biết, tên gì ?
- Hải dớ
- Nghĩa là sao?
- Hà đọc ngược lại đi
- Dở hái ?
- Không, đọc lại đi.
- Dở hái, chẳng có nghĩa gì.
- Hì hì, là Hở... !
- Sợ !
Lúc ấy có thế mình cũng xấu hổ đấy.
Không biết giờ Hải còn bị gọi là Hải Dớ nữa không !?
3 nhận xét:
Một câu chuyện hay. Tình yêu tuổi học trò mà
Một chàng trai bị từ chối? Đau nhỉ?
Còn chú thì cô đầu không bị sài lắc như Hà. Nhưng kết cục lại là con số ). Hì!
Một đập ăn quan thế thì sau này nhiều người yêu, lấy vợ muộn là đúng rồi, chú KQ!
Đăng nhận xét