Mỗi lần hỏi cụ thể, mẹ luôn nói, có sở trường, sống vui vẻ; có vài ba người con, đi khắp thế giới rộng lớn; cha mẹ khỏe mạnh, có thể tự do tự tại đi khắp bốn phương. Thỉnh thoảng nhớ đến cha mẹ, có thể giống như bữa tiệc hội đồng niên, cha mẹ và con cái không gò bó, vui vẻ kể cho nhau nghe về những hành trình; và có người mình yêu, khi còn trẻ không cô đơn, đến khi về già cũng không phải đơn độc.
Cho đến hiện tại, mẹ càng muốn nói với con mẹ rằng, hy vọng con có thể trở thành người hạnh phúc, có thể đi đến hết cuộc đời, đến khi tóc bạc trắng, trong ngôi nhà nhỏ của riêng con, có thể trải qua những tháng ngày tươi đẹp, để rồi sau đó hoặc đến khi rời xa mọi người xung quanh, con sẽ không phải nuối tiếc, hối hận, có thể nở nụ cười mãn nguyện.
Mong con biết rằng, đừng tầm thường quá mà hãy có cho mình một tài nghệ, một kỹ năng để nuôi sống chính mình.
Con trai, mẹ không hy vọng con có thể trở thành ông nọ bà kia, hay những thiên tài, càng không mong con luôn đứng ở trên cao, giảng cho người khác về những thứ gọi là ưu tú có hình dạng ra sao. Mẹ chỉ hy vọng sau này con là một người có phẩm chất, có sở trường, để mọi thứ trong tay con trở nên có giá trị.
Có rất nhiều người cho rằng tài nghệ rồi cũng chỉ để kiếm cơm, nó có một chút gì đấy tầm thường, dường như khi có mùi của đồng tiền vào, tài cán gì cũng biến chất hết.
Tuy nhiên, chỉ cần quyết tâm ban đầu vẫn còn, tại sao không?