Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015
Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015
Trong cơn giận giữ
Trong cơn giận dữ, hãy để trái tim cận kề nhau và đừng bao giờ nói những lời khiến chúng ta phải xa cách…
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
– “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
– “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
– “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?”
– “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
– “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
– “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?”
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015
Không ngủ đêm nay
Hãy tránh cơn mưa rớt cuối ngày
Đừng nghe gió nói lời than thở
Tôi vô tình, tôi chẳng biết thương ai.
Vẫn biết mùa đông nào chẳng lạnh
Một mình em lặng lẽ lối đi về
Có tình yêu không thể nào nói được
Chỉ thấy trong lòng cứ đau tái đau tê.
Ước có thể đưa em về lối ấy
Dịu dàng trao ấm áp một vòng tay
Xin đừng hỏi vì sao không thể
Kẻo có người không ngủ đêm nay...
Thơ Giang Tuấn Đạt
Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015
Mất điện nên phơi nắng
Những ngày này Hà Nội nắng nóng kinh người. Nhiều nhà kêu oai oái. May mà khu nhà mình vẫn bình yên nên nghĩ đến cảnh những nhà có con nhỏ mà mất điện thì chắc chết, khổ lắm.
Nhớ chuyến đi Tây Nguyên, dừng nghỉ bên cửa biển Bãi Dài, chẳng nhớ là thuộc Nha Trang hay Cam Ranh nữa, lúc ấy gần trưa, trời nắng nóng chắc hơn 40 độ, mình gặp bạn này mặc áo len, ngoài áo gió đứng ngắm cảnh nên xin chụp cùng một kiểu. Bạn ấy nói nắng nóng chẳng ảnh hưởng gì và bạn ấy còn đi tiếp.
Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015
Cây kơ-nia trong tôi
Nếu không đến Tây Nguyên lần này có lẽ tôi sẽ luôn nghĩ cây Kơ-nia là một loài cây khác.
Bài hát "Bóng cây Kơ-nia" luôn gợi cho tôi nhớ rằng tôi đã nghe đâu đó ai đã giải thích với tôi rằng "cây kơ-nia là cây gạo ở miền Bắc". Từ đó, tôi yên tâm với "bóng cây kơ-nia" là bóng cây gạo tỏa bóng thân già với những chiếc cành khẳng khiu chứ không hề rợp lá. Tôi thấy hình bóng của người phụ nữ địu con trên nương giữa nắng gió cao nguyên cứ vừa kiên cường vừa nhẫn nhịn...
"em và mẹ nhớ anh..."
Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015
Nhớ con
Đang ngồi ở sân bay, nhìn thấy con đang vui cùng Bi với Tí nhà cô Thu Hùng ở bể bơi Keangnam mà tự nhiên thấy cồn cào. Nhớ con trai đến lạ.
Đi trại hè quân đội về là những ngày rảnh rỗi. Mọi năm những ngày này Tôm Ốc về ông bà Ngoại rồi, năm nay do Tôm bận thi nên Ốc bỗng trở nên rảnh rang, thời gian thừa thãi. Đang giờ giấc ngay ngắn, sáng thể dục sớm, tối sinh hoạt rồi ngủ sớm thì mấy ngày trở về con ngủ nướng do dậy chẳng biết làm gì. Đúng lúc thế nào Tí gọi điện năn nỉ cô Hà cho anh Tôm anh Ốc sang chơi, thật là đúng ý Tôm Ốc quá!
Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015
Cuộc gọi từ An Giang
Sáng thứ 3 tuần trước nhận một cuộc gọi của một người đàn ông từ số máy lạ, giới thiệu đang gọi từ An Giang. Cảm giác có chuyện vụt nhanh qua tâm trí khi câu hỏi đầu tiên mình nghe là "Xin cho hỏi, đây có phải là số điện thoại của luật sư Việt Hà không ạ?", và đúng là có chuyện thật.
Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015
Gửi con vào quân đội
Chiều ngày 29 tháng 5 năm 2015 dự định chỉ đưa Ốc lên trung tâm giáo dục quốc phòng Thái Nguyên rồi về Hà Nội ngay để sáng hôm sau đi dự lễ kỷ niệm 20 năm ra trường của khóa 15, đại học Luật cho kịp, nhưng rồi ở lại. Cảm giác chia tay buổi tối để con trai ở lại cùng một số bạn và phụ huynh khác tưởng dễ dàng hóa ra thật sự khó khăn.
Điện thoại cho "anh bạn cùng nhà" thông báo sẽ ở lại cùng con đêm đó, thấy giọng cười tán thành kiểu "biết rồi mà!". Vậy là nhận phòng cho Ốc sau đó hai mẹ con ra sân cỏ, Ốc ngồi trên lưới tập còn mẹ thì có dịp nằm trên cỏ ngắm sao trời... Vậy mà chỉ một loáng sau đã có đến 4-5 chiến sĩ nhí vừa mới gặp nhau đã cùng đi vòng vèo, nói cười rôm rả.
Sẽ là kỷ niệm khi con lớn lên
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015
Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015
Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015
Đi để thấy ước mơ dài thêm mãi
Mỗi lần đi là mỗi lần nghĩ như vậy...
Mình vẫn luôn thấy điều ấy, dù mình đã ước mơ rất nhiều sau mỗi lần đi và cảm nhận. Những cảm nhận riêng là những bài học riêng, mình luôn nhớ. Hôm nay nhớ và chia sẻ những cảm nhận này vì đúng một năm rồi kể từ ngày đáng lẽ cần viết thay vì hôm nay, về những ngày mình đến thăm nhà vợ chồng Mark tại thành phố Jacksonville, Florida ở miền Nam nước Mỹ.
Mark hỏi trước khi mình lên đường "Khi đến Mỹ, những thứ gì Hà phải ăn kiêng?" "Hà mang mấy va-li? nên mang ít thì tốt". Rồi dặn "Đi đường nhớ giữ giấy tờ, tiền bạc cẩn thận, không được tin người lạ", "Sân bay Dallas rất lớn, nhớ liên lạc ngay khi đến đó, bay một chuyến nội địa chừng 3 tiếng là sẽ đến Jacksonville", và nhắc đi nhắc lại là "không được tin ai đấy!" như biết mình là một phụ nữ thật thà, rất dễ tin người vậy.
Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015
Năm ngoái...
Giờ này năm ngoái, rời nhà ra sân bay đi Mỹ, gọn gàng hành lý cho một hành trình dài. Trước khi đi, lên mạng search thông tin về thành phố Jacksonvile - thủ phủ của bang Floria mà không hề biết đến nơi nó khác xa với tưởng tượng đến thế. Rồi chuẩn bị tinh thần cho những rủi ro không lường trước khi đến sân bay Narita, Nhật Bản, rồi sân bay quốc tế Dallas, Texas khi chỉ một mình. Dặn chồng cẩn thận, "nếu chẳng may máy bay rơi thì bảo hiểm sẽ chi trả 300 ngàn đô la Mỹ, anh sẽ phần nào bớt chông chênh! Còn nếu bỗng nhiên không thể liên lạc được thì hãy báo tìm theo địa chỉ nhà bạn, gồm cả số điện thoại, cảnh sát Mỹ chắc chắn sẽ tìm thấy ít nhất là thi thể, và không để lọt tội phạm như ở Việt Nam đâu!"

Bay chuyến 12 giờ đêm. Là đã bắt đầu một ngày mới. Trước khi quyết định book vé chuyến đi này, dù chẳng duy tâm gì nhưng mình cũng đã tự tìm vào trang "Lịch Việt" để ngâm cứu, chọn cả ngày đi ngày về đều thấy tốt cho việc xuất hành, không có gì phải lăn tăn thêm nữa. Lúc đứng trong dòng người chờ làm thủ tục, ngoái cổ lại thấy chồng đứng nhìn rồi gật gật, bỗng thấy bâng khuâng vì cũng không thể tin nổi có những lúc như thế này, để chồng chăm con rồi tiến về một nơi, chỉ với một ý nghĩ là đến đó mình sẽ có thêm lòng dũng cảm, có thêm tự tin khi chạm được vào bên kia của quả địa cầu...
Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015
Hỏi nghề nghiệp làm gì
Khi không thuộc đường bất kỳ ai cũng dễ chạm phải cảnh sát giao thông. Mình cũng vậy. Vài lần bị cảnh sát giao thông túm phải nộp tiền, vài lần không. Rồi, qua những lần bị bắt lỗi ấy mình có bài học, muốn phổ biến lại cho mấy anh cảnh sát giao thông thay vì phổ biến cho những người vi phạm. Để có thiện chí kể ra kinh nghiệm này là vì dù có bị cảnh sát giao thông "móc túi" mấy lần, nhưng mình vẫn không ghét cảnh sát giao thông, bởi dẫu gì thì cũng tại mình phạm lỗi mà thành mồi cho các anh ý.
Mình không nhớ hết các lần vi phạm, nhưng lần đầu bị cảnh sát giao thông túm do bám theo mấy cái xe chạy trước mà phạm phải lỗi vượt đèn vàng, nhanh thế nào mà anh cảnh sát giao thông lại "vợt" được. Chỗ ấy là ngã tư Cát Linh - Giảng Võ, run gần chết, vừa sợ, vừa tức vì mới lĩnh lương xong nên cố tình xòe ra đếm thật chậm đủ 300.000 đồng mà không nghĩ nổi nên làm thế nào cho cảnh sát giao thông phải "nể"! Cú. Năm ấy 300.000 là nhiều lắm vì dọa giam xe 20 ngày mà.
Sau này, rút kinh nghiệm khi nhận ra lần nào các anh cũng hỏi nghề nghiệp, nơi làm việc, chồng làm gì... cho nên chẳng sợ nữa. Lần nào các anh cũng mang biên bản ra viết tên, thu tiền nhưng mục phạt các anh để trống, chờ mình đi mới điền. Nghĩ thương các anh ơi là thương!
Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015
Trong đường hầm Kim Liên
Tách khỏi mọi thứ lộn xộn hàng ngày, trở về với khoảng tâm hồn vốn dĩ vẫn thế, nhớ lại những việc của nhiều ngày đã qua...
Buổi trưa hôm thứ 5 tuần trước, trời bỗng trở nên oi nồng, nóng bức, nắng chói chang. Trên đường về nhà qua đường Trần Khát Chân, Đại Cồ Việt là đoạn đường hầm Kim Liên mà các nhà báo giật tít tơi bời ngày nó mới được đưa vào sử dụng là "đường hầm hiện đại nhất" so với gì mình chẳng nhớ. Chỉ biết là mỗi lần phải chạy xe máy chui qua con đường ấy mình luôn có cảm giác thật may mắn là nó chỉ dài có chừng ấy mét thôi, chứ nếu mà nó dài thêm chừng 5 phút chạy xe nữa thì có lẽ tai nạn nhiều nhất sẽ nằm trong đoạn hầm này, thật đấy. Khi thoát khỏi cái gay gắt của nắng, tút vào bóng râm của đường hầm là xe cứ như bị hút vào theo quán tính bởi độ dốc và đường "cong mềm mại" của nó. Chẳng thấy ai giảm tốc độ mà chỉ thấy cứ ào ào nối nhau lao vào cái nơi hiện đại ấy với ầm ầm tiếng động cơ vang động không khác gì động cơ của nhà máy xay xát lúa được khuyếch đại bằng âm li, mình không hề nói quá.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)