Giờ này năm ngoái, rời nhà ra sân bay đi Mỹ, gọn gàng hành lý cho một hành trình dài. Trước khi đi, lên mạng search thông tin về thành phố Jacksonvile - thủ phủ của bang Floria mà không hề biết đến nơi nó khác xa với tưởng tượng đến thế. Rồi chuẩn bị tinh thần cho những rủi ro không lường trước khi đến sân bay Narita, Nhật Bản, rồi sân bay quốc tế Dallas, Texas khi chỉ một mình. Dặn chồng cẩn thận, "nếu chẳng may máy bay rơi thì bảo hiểm sẽ chi trả 300 ngàn đô la Mỹ, anh sẽ phần nào bớt chông chênh! Còn nếu bỗng nhiên không thể liên lạc được thì hãy báo tìm theo địa chỉ nhà bạn, gồm cả số điện thoại, cảnh sát Mỹ chắc chắn sẽ tìm thấy ít nhất là thi thể, và không để lọt tội phạm như ở Việt Nam đâu!"

Bay chuyến 12 giờ đêm. Là đã bắt đầu một ngày mới. Trước khi quyết định book vé chuyến đi này, dù chẳng duy tâm gì nhưng mình cũng đã tự tìm vào trang "Lịch Việt" để ngâm cứu, chọn cả ngày đi ngày về đều thấy tốt cho việc xuất hành, không có gì phải lăn tăn thêm nữa. Lúc đứng trong dòng người chờ làm thủ tục, ngoái cổ lại thấy chồng đứng nhìn rồi gật gật, bỗng thấy bâng khuâng vì cũng không thể tin nổi có những lúc như thế này, để chồng chăm con rồi tiến về một nơi, chỉ với một ý nghĩ là đến đó mình sẽ có thêm lòng dũng cảm, có thêm tự tin khi chạm được vào bên kia của quả địa cầu...





