Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Chuyện liên tưởng


          Vừa mới đây, tôi gặp một chuyện mà tôi không chắc chắn đó là thật hay đùa, nhưng theo cảm quan của tôi là thật nên tôi đã không quên nó đi, mà lại nhớ đến những tình huống tương tự tôi đã từng gặp trước. Chuyện là, trên chuyến đi xa về, trên xe có bốn người và tôi là phụ nữ duy nhất. Khi còn cách Hà Nội chừng 30km, tất cả cùng nhận thấy thời gian về đến nhà là hơi sớm do ai cũng nghĩ chuyến đi chơi sẽ ngốn hết nhiều thời gian của chúng tôi hơn. Ngoài xe của chúng tôi, đoàn đi còn một xe nữa đi sau chắc vài chục kilomet vì nhóm đó hay dừng lại trên đường chở thêm đặc sản địa phương mỗi khi xe đi qua, cũng là xe chở một số thứ cần thiết của một thành viên của xe bên này, nên việc làm sao để gặp nhau tại Hà Nội đã được trao đổi để ra  được phương án hợp lý.

          Trong suy nghĩ của tôi lúc ấy, tôi không nghĩ việc các bà vợ ở nhà sẽ suy đoán rất logic việc chồng đi đâu xa về theo chiều hướng tiêu cực như chúng tôi đùa vui lúc ấy. Tôi là phụ nữ, nhưng thuộc hàng "chíp hôi" nên tôi cũng thả phanh góp chuyện, dù có lúc tôi cảm thấy mình hơi ngây ngô so với thực tế chuyện tôi nghe. Tôi cũng không có kinh nghiệm giúp đỡ "đồng đội" trong những hoàn cảnh gay cấn khó đỡ nên khi được hỏi "Theo Hà thì nên nói thế nào?", tôi chỉ biết cười trả lời "Em đang nghe xem sự việc sẽ thế nào để còn biết tình hình rút kinh nghiệm khi có chuyện tương tự ở nhà đây!".

          Đang hào hứng vì nghĩ đang biết về những chuyện thật như đùa thì "đồng chí Y" đã đề xuất ý kiến làm mình chưng hửng: "Hay là rẽ vào nhà mình ở gần đây gần tối về, cho "đồng chí X" né vụ về sớm đỡ phải giải trình với vợ, còn cho Hà xuống bắt xe buýt về Hà Nội, ở đây có xe buýt rồi". Mình đần thối vì tình huống bất ngờ, chưa từng bị ai thả dọc đường như thế, mới thốt lên "Ối! thật ạ?". "Thôi, ai lại thế, về luôn thôi." - là câu nói của "đồng chí Z" còn lại như cứu tôi khỏi tình trạng như bị bỏ rơi - và cũng cho tôi thấy có người biết thương tôi chứ không như "đồng chí Y" phũ phàng!. Vậy là, tôi bình tâm trở lại, rồi nghĩ "Đồng chí Y đón mình, cho mình đi cùng xe, nên trả mình về đúng chỗ chứ nhỉ, trừ khi mình tự ý muốn xuống giữa đường, đang yêu quý bỗng thấy hơi bị ghét rồi đấy!"
         Tuy thế, về đến Hà Nội, đưa "đồng chí X" về "bến đợi" chờ xe sau thì mình được đưa về đến tận nhà sau khi đồng chí Z bị thả xuống giữa đường. May quá!.

          Nghĩ đến tình huống tương tự khi đi xa, mình lại nhớ lần được đưa ra ga Hà Nội khi kết thúc buổi học cuối năm thứ tư đại học về nghỉ Hè, vì nghĩ mình có thể tự lo được nên bạn đưa đến cửa ga rồi về, để mình đi vào mới biết đã đổi giờ tàu sớm lên hơn 1 tiếng. Việc lỡ tàu hôm ấy đã trở thành bài học cho mình đến tận bây giờ. Hôm ấy, không thể liên lạc với bạn được vì ngày ấy chưa có điện thoại di động, lại đã hơn 3 giờ chiều, với hy vọng có thể bắt được ô tô về Yên Bái nên mình đi xe ôm sang Gia Lâm, nơi có thể đón được xe khách từ Hải Phòng, Hưng Yên đi qua đó. Vì không thuộc đường bộ nên khi lên được một chiếc xe thì phụ xe nói là xe đến cầu Đuống sẽ rẽ sang đường đi Thái Nguyên, vậy là phải xuống xe với lời góp ý nên đứng gần chỗ trạm CSGT rồi nhờ họ dừng xe sẽ chắc chắn về được, lúc ấy đã hơn 4 giờ chiều rồi. Cũng chẳng hiểu sao, ngày đó còn trẻ chẳng biết sợ mà cũng chẳng biết lo, mấy anh CSGT thấy một cô sinh viên đeo ba lô, lủng lẻng thêm cái vợt cầu lông, quần jeans áo pull thì đã khuyên quay trở lại Hà Nội, đừng về nữa vì muộn rồi, cũng hết xe khách đường dài nên có dừng xe hỏi cho đi nhờ xe khác cũng không an toàn kể cả họ có ghi lại số xe đi chăng nữa. Hôm ấy, mình buồn lắm, chưa bao giờ phải đi mấy chặng chờ xe để rồi phải quay về Hà Nội như thế cả, cứ nghĩ dù muộn thì tối khuya cũng được về ăn cơm và ngủ ở nhà, quay về trường thì vắng lắm, về nhà ông bà thì xa... Buồn nhất là suốt một buổi chiều mình phải đi lại vất vả, vừa tốn công vừa tốn sức vừa tốn tiền lại cứ hy vọng rồi thất vọng..., chí có một điều quan trọng theo mình suốt đến bây giờ là vì sự kiện đó mà mình không ghét mấy anh CSGT, họ tử tế với một cô sinh viên và đưa mình theo về đến trụ sở CSGT trên phố Lý Thường Kiệt, sau đó một anh đi xe máy đã chở mình về tận nhà ông bà ở phố Minh Khai, dặn thêm là mai nếu muốn đón xe ở Cầu Đuống nữa sẽ đến đón và cho đi nhờ sang đó, tuy nhiên mình cảm ơn vì hôm sau mình sẽ đi ra ga Hà Nội. Tối hôm ấy ở nhà ông bà mình đã buồn kinh khủng, tự trách mình quá tự tin, trách bạn sao vô tình không đợi mình chắc chắn đã lên tàu? ít ra có lỡ thì cũng đưa mình về trường chứ không phải cảnh lang thang suốt từ chiều đến tối? thấy tủi thân. Sau này, khi cuộc sống đã ổn định, mình vẫn không quên việc đã nhận sự giúp đỡ của các CSGT hôm ấy và thấy thật may mắn vì thực sự khi ấy mình không hề lường hết những nguy hiểm trên đường, nhận sự giúp đỡ hôm ấy là bài học cho mình sống tốt hơn với người khác trong những tình huống tương tự.

         Sau này, đi nhiều nơi, biết nhiều nền văn hoá, có rất nhiều điều gặp được giúp tôi nhận ra mình đã và đang sống đúng, sống tốt. Chỉ có điều, hình như tôi là người nhạy cảm, đôi lúc cứ nhận ra những thứ kiểu vô tình!

Không có nhận xét nào: