Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Lợi ích từ chuyến du lịch một mình
Chuyến du lịch một mình sẽ khiến bạn nghĩ không có gì là quá khó như mình tưởng.
1. Có thêm sức mạnh
Với những người lần đầu tiên đi du lịch một mình, đi máy bay hay đến một nơi xa lạ chắc chắn sẽ có một chút căng thẳng, lo lắng. Tuy nhiên, trước mỗi chuyến đi bạn sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích, những kinh nghiệm từ những người đi trước. Điều đó sẽ tiếp thêm cho bạn sự tự tin, sức mạnh vào chính bản thân mình.
Có thể quen thêm bạn mới sau mỗi chuyến đi. Ảnh: Tumblr
2. Cơ hội gặp gỡ nhiều người bạn mới
Bất cứ chuyến đi nào dù gần hay xa đều có thể mang lại cho bạn những người bạn mới. Có thể chỉ là tình cờ gặp trên tàu, trên đường đi hay ở khách sạn, quán bar... Điều này sẽ giúp bạn tự tin hơn và mở rộng được các mối quan hệ, giúp bạn học hỏi được nhiều kỹ năng giao tiếp, các kỹ năng sống khác. Việc khám phá và tìm hiểu mỗi vùng đất qua những con người địa phương cũng là những điều thú vị.
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014
Vô tư mấy kiếp mới thành...
Thường dân
Đông thì chật, ít thì thưa
Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân
Quanh năm chân đất đầu trần
Tác tao sau những vũ vần bão giông.
Khi là cây mác cây chông
Khi thành biển cả, khi không là gì
Thấp cao đâu có làm chi
Cỏ ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi.
Ăn của đất, uống của trời
Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin
Ồn ào mà vẫn lặng im
Mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn.
Chỉ mong ấm áo no cơm
Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành
Hoà vào trời đất mà xanh
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.
Sưu tầm
Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014
Cô đơn là gì
Vô tình ta đọc được ở đâu đó: 'Cô đơn nhất là khi trái tim ta ngập tràn hình bóng của một người'. Hình như là ta đang cô đơn thật.
Cô đơn là những lần xe hỏng giữa đường khi trời thật khuya, ta nghĩ ngay đến người. Cầm điện thoại trên tay, ta chỉ có thể can đảm nhìn dãy số quen thuộc rồi vội tắt ngay điện thoại đi. Nước mắt ta trực trào. Ta ước người có thể nghe máy của ta và nói “ Em ở đâu, anh tới”.
Cô đơn là những ngày cơ thể ta bắt đầu lên tiếng khi ta bỏ bê chính mình. Ta cuốn vào công việc, bài vở, bộn bề cuộc sống. Ta nằm bẹp một chỗ trong căn phòng hẹp mà trống rỗng đến vô cùng. Ta thèm cảm giác nhìn thấy ánh mắt người đầy lo lắng mặc dù miệng vẫn mắng ta không biết chăm sóc bản thân. Ta tủi thân.
Cô đơn là những buổi tối cuối tuần, ta lòng vòng xe quanh Hồ Tây, hít thở không khí trong lành. Ta bắt gặp những đôi lứa yêu nhau với ánh mắt mắt yêu thương, cái nắm tay thật chặt và nụ hôn khẽ thoảng qua. Ta biết, những điều ấy chỉ còn trong ký ức và trong những giấc mơ xa xôi của ta.
Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014
Thú vị và ý nhị trong mưa
Chiều hôm thứ Năm tuần trước, đưa Tôm đến học thêm môn Văn của thầy Trung (trưởng bộ môn xã hội, trường chuyên ngoại ngữ - đại học quốc gia) theo lời giới thiệu của một bạn học cùng thời đại học có con vừa đỗ vào chuyên ngoại ngữ. Lớp học được tổ chức tại trường Lê Quý Đôn, gần với công viên Nghĩa Đô nên mình đi xe máy, con trai đạp xe để lúc về không phải đón. Đến nơi, gặp mấy mẹ cũng tình trạng dắt con đi buổi đầu tiên như mình, nhìn thấy nhau lạ mà như quen, hỏi han nhau một chập xoay quanh vấn đề trường chuyên lớp chọn... Mẹ nào cũng nghe giới thiệu từ bạn bè, cũng vui khi biết rằng thầy rất chi là nổi tiếng mà quên bẵng đi mất là con mình ở đâu trong bao la kiến thức cần tìm! Được chỉ dẫn của một mẹ có con đã học từ buổi trước, các con vào ngồi ổn định chỗ, các mẹ nộp tiền xong thì trời mưa, một cơn mưa to kèm gió thổi làm các đợt mưa cứ xiên chéo đến tận cửa lớp. Các mẹ thì nép vào cầu thang, các con trong lớp thì có vẻ thích thú bảo nhau mở cửa ra cho gió tạt nước vào đến tận chỗ ngồi, bỗng thấy lòng xốn xang đến lạ...
Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014
Nói với con
Đây chính là tinh thần quý tộc!
1. Con ạ, con nhất định phải học nấu cơm. Việc này không liên quan với chuyện hầu hạ người khác. Khi những người yêu thương con đều không ở bên cạnh, con có thể đối đãi bản thân thật tốt. (Có thể độc lập sinh tồn)
2. Con ạ, con nhất định phải học lái xe. Việc này không liên quan với thân phận địa vị. Như thế vào bất cứ lúc nào, con cũng có thể cất bước đi đến bất cứ nơi nào con muốn, không cầu cạnh bất cứ người nào. (Tự do)
Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014
Bài học giản dị về sự sẻ chia
Sự chia sẻ bao gồm cả hai mặt: tôn trọng và yêu quý sở thích của nhau, đồng thời mỗi người được thể hiện cảm xúc và suy nghĩ thật của chính mình.
Tác giả James S. Hewett
(Haley dịch)
(Haley dịch)
Trước đây, có hai ông bà cụ sống rất hoà thuận, có cả một vườn dưa chuột. Ông cụ thì thường xuyên chăm sóc vườn dưa, còn bà cụ thì thường làm dưa chuột muối. Mỗi mùa đông, ông cụ lại nghiên cứu các bản danh sách giới thiệu hạt giống để đặt mua loại tốt nhất.
Cả gia đình luôn vui vẻ. Ông thì xới đất, trồng và chăm sóc dưa chuột. Còn bà cụ thì rất thích làm món dưa chuột muối. Thậm chí, bà cũng thường xuyên đọc sách dạy nấu ăn để xem những cách hay làm dưa chuột muối.
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
Không muốn nhưng lại viết
Tôi từng nghĩ, sẽ không viết gì về "đồng chí" ấy, không bao giờ viết bởi trong tôi, tất cả những gì có là cảm xúc không đủ lớn để tôi viết một cách mạch lạc, không đủ rõ ràng để tôi gạn lọc tâm tư, không đủ ấn tượng mạnh mẽ để tôi viết ra những điều mà những người khác đang quan tâm, nghiên cứu... nó lẫn lộn, sắc nét mà lại nhạt nhòa... Tôi đã từng nghĩ, tôi đặt những cảm xúc về những gì tôi cảm nhận, tôi yêu thương, trân trọng vào một nơi để xem như không có gì phải lưu tâm khi nghĩ về điều khác, vậy
mà chẳng hiểu sao tôi không làm được. Tôi bị rơi vào cảm giác nếu không viết tôi thành người mắc nợ. Tôi đã viết, rồi bỏ đi, viết rồi bỏ đi, bỏ đi mấy lần rồi bởi không có gì đủ làm cho tôi viết ra được... Vậy mà, hôm nay bỗng nhiên tôi lại nghĩ quyết tâm trả món nợ này bằng được, tôi sẽ viết, rồi ra sao thì ra!
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
Tương tư cùng mùa hạ
Hôm nay là ngày sinh nhật bạn Giang Tuấn Đạt, post một bài thơ của bạn lên đây để chúc mừng sinh nhật bạn ấy! Chúc cho bạn Đạt luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, nhẹ nhàng, vui tươi và làm thơ hay mãi...
Có một chiều anh lạc bước đến đây
Trước cổng nhà em hoa tím giăng đầy Như thể gió cũng cùng anh hồi hộp
Nửa muốn vào, nửa lại muốn đi ngay.
Em sẽ nghĩ hẳn là do mùa Hạ
Đã làm anh lú lẫn hết cả rồi
Muốn vào thế mà sao không gõ cửa.
Lại cứ thì thầm câu thần chú "Vừng ơi..."
Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014
Nếu chỉ còn một chân
Ông ngoại nếu còn sống chắc tự hào về đàn con cháu của mình lắm. Ba người con và 10 đứa cháu của ông, tất cả đều là những người gương mẫu và học hành đỗ đạt. Ông mất khi mình học lớp 12, vào ngày cuối cùng của năm âm lịch nên phải đưa ông đi vội vã, bởi vậy sự ra đi của ông luôn gợi cho mình cảm giác những giờ phút cuối cùng ấy chưa hề xa, như vừa mới đâu đây vậy. Tất cả các cháu của ông không biết mặt bà vì bà đã đi xa từ khi các con của bà vẫn còn niên thiếu, ông ở vậy hoạt động cách mạng và nuôi con, rồi chăm cháu, do vậy tình yêu các cháu đều giành cho ông hết, tiếc là khi ấy nhiều cháu vẫn còn bé thơ…
Mình nhớ những ngày mùa Đông giá lạnh tranh thủ 15 phút ra chơi chạy vào nhà bác ngay cạnh trường cấp 3 để lội xuống ao vớt cho ông rổ bèo ông nấu cám lợn vì thương ông mà chẳng dám nói ra. Nhớ ngày ông dặn khi ông nhận huy hiệu 45 năm tuổi Đảng rằng khi ông mất nhớ đem chôn cùng cho ông… Nhớ ông mang về những quả cọ tím, ỏm ngon béo ngậy mỗi khi trở về nơi những ngày đầu tiên ông đưa gia đình lên Tây Bắc sinh sống... Nhớ dáng ông gầy, mắt sáng, da nhăn nheo, như bác Hồ thời trên Pác Pó vậy...
Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014
Kết thúc những ngày đầy kỷ niệm
Ngày bế giảng khóa "Chúng em học làm chiến sĩ" diễn ra đầy xúc động. Nhìn con rơi những giọt nước mắt ngày chia xa mà thực sự cảm phục những thầy giáo, những anh chị tình nguyện viên đã gắn bó cùng các con những ngày ở đây.
Lưu lại một số hình ảnh trong ngày chia tay, để nhắc nhớ, để Tôm Ốc yêu thêm màu xanh áo lính, yêu nơi đã làm nên một kỷ niệm đẹp trong quãng thời gian tuổi thơ trong sáng này.
Những chiến sĩ ưu tú của kỳ huấn luyện
Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014
Thư động viên chiến sĩ
Theo chương trình huấn luyện của trung tâm giáo dục quốc phòng nơi Tôm Ốc đang học đề ra, bố mẹ hãy gửi tới các con lời nhắn nhủ, động viên các con hoàn thành nhiệm vụ. Vậy là viết thư cho Tôm Ốc, bức thư này là bức thư đầu tiên gửi đến hai "chiến sĩ" xa nhà. Gửi đi, mà không biết sự kiềm chế cảm xúc trong ấy chỉ còn là lòng tin và sự đồng hành... có làm các con thấy thiếu?
***
Thành và Đạt yêu quý!
Lúc này, viết thư thăm hai chiến sĩ đang xa nhà của mẹ mà bỗng thấy hiện lên hình ảnh bức thư đầu tiên Thành viết cho mẹ 8 năm về trước.
Bức thư ấy chỉ có duy nhất một dòng "Mẹ mang khẩu súng này đi để soi đường, con cho mẹ mượn nó đấy" đã làm mẹ ngỡ ngàng. Nếu tính ngược thời gian, các con sẽ biết khi ấy Thành đang học lớp 1. Đó là một buổi tối mùa Xuân nhưng trời còn lạnh lắm, trước khi đi ngủ mẹ có dặn Thành rằng ngày mai cơ quan mẹ đi Yên Tử, sẽ phải đi rất sớm, từ khi trời vẫn còn tối ấy nên mẹ sẽ đi ngủ trước, Thành học xong rồi ngủ sau. Sáng ra, mẹ nhẹ nhàng chuẩn bị đồ đạc thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy được chặn bằng khẩu súng nhựa màu đen nhỏ xíu, khẩu súng đồ chơi này khi bóp cò sẽ phát ra tia laze chiếu xa chừng 2-3m, con rất thích nó và không cho một ai mượn bao giờ, nó như một tài sản quý giá nhất của con lúc ấy vậy.
Gặp thầy của con
Lâu lắm rồi mới đến lớp học võ của con. Năm năm trước, cứ 2 buổi một tuần sau giờ học, mình đèo Tôm Ốc từ trường Bình Minh trên phố Thợ Nhuộm đến Cung văn hóa Hữu Nghị để học Vĩnh Xuân. Nhớ ngày đầu, đến gặp thầy già mình thấy thầy không tỏ ra mặn mà hay vui vẻ gì khi có phụ huynh đến xin cho con theo học, thấy ngài ngại vì chẳng biết thế nào mà bày tỏ. Đến lần sau, gặp thầy trẻ thì cảm giác thoải mái hơn. Thầy trẻ vui vẻ, nhẹ nhàng và tỏ ra thân thiện, mình thấy bớt lo lắng phần nào vì mình biết, Tôm và Ốc mới học lớp 2 và lớp 3, sau một ngày gò bó ở trường sẽ như được sổ lồng, nghịch vô tổ chức, trong khi thầy giáo lại già, lớp học chủ yếu là các bác hơn cả tuổi bố mẹ rồi, khó hấp dẫn trẻ con lắm.
Vậy là sau 2 năm, Ốc oằn èo nản chí rẽ ngang đòi đi học đá bóng, Tôm thì sĩ diện vì có một bạn còi, nhỏ hơn 1 tuổi đến theo học tiến bộ rất nhanh nên quyết chí tu tỉnh ganh đua! Giờ thì Tôm đã chuẩn bị lên lớp 9 cao 1,75m, đã chăm chỉ và thích học Vĩnh Xuân rồi.
Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014
Tản mạn những ngày lười
Sao mà lười ghê lười gớm thế này? Tự nhiên lại thiếu mất cảm xúc nữa chứ? Muốn đọc, muốn viết mà không biết viết gì, đọc gì ngoài những thứ đang có? Có bài viết về vụ Hoàng Sa năm 1974 của chú Quốc Việt gửi cho đọc từ ngày 20 tháng trước, muốn gửi thư cảm ơn chú mà cũng không biết viết thế nào? Viết rằng cảm ơn chú rất nhiều thì cứ vẫn cảm thấy không đủ. Viết bình luận về những chi tiết trong sự kiện ấy thì lại thấy mình không đủ kiến thức, trình độ để trao đổi về vấn đề đại sư quốc gia như thế. Vậy là im, như một đứa học trò vụng về trước một nhà nghiên cứu lịch sử có kiến thức uyên thâm vậy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)