Một lần gần đây tôi hỏi Ốc : "Con yêu ai nhất ?". Con tôi ngập ngừng trước câu tôi hỏi. Tôi hiểu cảm giác này và hỏi tiếp một câu : "Con yêu bà Ngoại nhất đúng không ?". Ốc trả lời "vâng" và nói thêm "bà Ngoại hiền...". Tôi không ngạc nhiên bởi đó thực sự là câu trả lời tôi hằng mong đợi. Tôi cũng hiểu lòng mình...
Ngày tôi gửi con cho mẹ, Ốc mới 18 tháng tuổi, nói bặp bẹ và bước chân còn chưa vững, lon ton... Mẹ nói với tôi : "Mới hai mấy tuổi đầu đã 2 con, chồng thì bận không có ai đỡ đần, cứ thế này thì làm sao có thời gian cho bản thân, học hành, phấn đấu được". Tôi biết mẹ luôn đúng và luôn có tư tưởng dạy tôi phải tự lực, vững vàng dù không bao giờ nói thẳng vào vấn đề ấy. Tôi tự nhủ "Gửi con cho mẹ là mẹ thêm vất vả, mình sẽ nhớ con lắm, nhưng theo cách nghĩ tích cực thì tôi đã gửi mẹ một niềm vui, con sẽ thay tôi ở bên mẹ"...