Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Thơ tình mùa Xuân




                          Tôi đi theo cơn mưa chuyển mùa
                           Lạc xuống vườn em, vùng ngoại ô hoa cỏ
                           Bắt gặp nụ cười ngỡ ngàng chiều năm cũ
                           Để bâng khuâng, để nhớ, để đi tìm.

                           Có phải là tôi đa cảm hay không ?
                           Hoa nhiều quá, tôi tìm em chẳng nổi
                           Xuân rất gần, mà Đông thì rất vội
                           Trước vô tình, nỗi nhớ gửi về đâu ?

                           Đừng bắt tôi phải đợi đến mùa sau
                           Khi mong ước lại một lần gặp gỡ
                           Trước mùa Xuân, tất cả đều có thể
                           Câu thơ tình đang bén rễ vườn em...


Thơ Giang Tuấn Đạt

3 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Tôi tìm tôi giữa mà xuân ấy
Thấy gì đâu chỉ có cô đơn
Em rất gần nhưng lại rất xa
Luôn bảng lảng như chiều cuối Hạ

GTĐ rất hay khi chọn các tứ thơ trong bài này. Thật tuyệt vời

QV nói...

Từ chỗ này, em nghe nhịp con tim,
Nó rộn ràng, và lâng lâng đến lạ.
Chẳng tội gì mình chờ lâu hơn nữa,
Khi duyên Trời đã cho nụ thành hoa.

Tưởng là xa, nhưng mà đâu có xa,
Mình vẫn gần trong hương hoa thơm ngát.
Em vẫn ở ngay trong tầm mắt,
Chỉ là anh chưa nhìn thấy đó thôi.

Hãy bước thêm chút nữa anh ơi,
Và quay phía con tim chừng mươi độ,
Anh sẽ thấy em đang đứng đó,
Chẳng để chờ một ai khác nữa đâu.

Trời đang xanh, xanh biếc trên đầu,
Hoa muôn sắc dưới nắng vàng rực rỡ.
Mùa Xuân về giục muôn hoa đua nở,
Đôi bướm vàng đang quấn quýt bên nhau

Chẳng tội gì phải đợi đến mùa sau,
Khi hai trái tim đang hòa cùng một nhịp.
Bởi sang năm ai mà biết được,
Lúc đó Trời còn nhớ chuyện hôm nay?

Viên Thạch nói...

Thơ cũng có phụ hoạ thế này thì khác gì Ca nhỉ? ;-)