Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Truyện ngắn : Chiều mưa

          
           Một góc quán cafe thật êm ả. Buổi chiều, khách vắng. Bên ngoài trời lại mưa. Cơn mưa vừa tới hình như đang ảnh hưởng đến những vùng miền phía Nam. Chỉ là mưa dầm dề rồi mưa rả rích vậy thôi, đâu có khắc nghiệt như ngoài kia. Bất chợt, người phụ nữ thấy ngượng nghịu, đôi tay để trên bàn nãy giờ như thừa thãi, thô kệch. Chị len lén đặt tay xuống đùi, liếc mắt về phía người đối diện. Anh ta cũng đang nhìn ra ngoài, không biết ngắm mưa hay suy tư gì. Đó, "đối tượng" của chị đó ! Nhỏ bạn thân rủ rỉ "Mày đừng lo, bảo đảm vô cùng lịch sự. Người ta lịch lãm lắm, lại rất "thoáng", gần nửa đời lăn lộn, có gì mà không trải qua phải không ? Mày tin tao đi, chắc chắn hợp "gu" với mày mà...".



          Có thế mà mình ngồi đây. Người phụ nữ tự trách với nỗi buồn đè nặng. Chị đã trở thành "đáng thương" với bạn bè, với gia đình vậy sao ! Không hỏi chị cũng biết, trong những mai mối giới thiệu người này, người kia của đám bạn gần đây có phần của mẹ, của anh chị mình.

            Bất chợt, người đàn ông quay sang hỏi chị :

            - Cô có hay ngồi quán không ?
            - Thỉnh thoảng thôi. Không biết làm gì ấy mà !
            - Một mình hay với bạn ?
            - Cũng tuỳ lúc !
            - Vậy à ?

            Lại lặng im. Chưa bao giờ chị cảm thấy mình vô duyên thế này. Chắc anh ta cũng vậy. Những câu hỏi chẳng ra gì, câu trả lời lại càng trống không. Ừ, mà mình biết gì về gã đàn ông có vẻ chững chạc này ? Goá vợ, con cái lớn đã có gia đình riêng, ngót nghét 50 tuổi, kinh tế khá, cuộc sống ổn định, về nước thường xuyên, muốn tìm bạn gái chuyện trò, tâm sự, nếu được thì có thể kết hôn v.v... Trời, cứ như là mục "tìm bạn tri âm" trên báo vậy ! Mà giờ bọn trẻ có cần gì lên báo, chúng chỉ "chat" trên mạng thôi. Cái màn đăng báo đã cổ lỗ sĩ lắm rồi ! Mình buồn cười quá đi mất.

         Tiếng cười bật ra khiến người đàn ông giật mình, nhìn chị có vẻ lạ lùng. Chị phải giả bộ cười tiếp :

         - Xin lỗi, tôi đang nhớ một cảnh tắm mưa thuở nhỏ, vui lắm. Anh có khi nào tắm mưa không ?
         - Hình như không. Tôi ở thành phố rồi di dân từ nhỏ theo ba mẹ. Bên Mỹ chẳng có dịp nào tắm mưa.

         Chị gật gù ra bộ thông cảm rồi nhìn miết theo những giọt nước mưa chảy dài theo cửa kính trông ra đường. Từng giọt, từng giọt cứ chập vào nhau rồi trượt xuống, trượt xuống làm nhoè tấm kính trong suốt làm cảnh vật bên ngoài như đổi khác trong mắt nhìn của người phụ nữ. Cái quán cafe Ý ngay gần hồ Con Rùa này không biết bao lần chị đã vào đây, mọi thứ đã rất thân thuộc vậy mà chiều nay như không muốn nhận ra chị, hay tại bản thân chị cũng không nhận ra chính mình ? Ba mươi tám tuổi, ly hôn gần 5 năm, chị vẫn sống một mình rất thênh thang, đầy bản lĩnh, vậy mà... Mình tưởng chỉ trong phim Hàn Quốc, người ta mới đi "coi mắt" thôi đấy. Lại muốn ngửa cổ ra mà cười một tràng cho thỏa quá ! Hèn gì mà ba mẹ mình hay nói "con nhỏ này già đầu mà không biết sống phải đạo". Thế nhưng mình đã phải đạo quá rồi còn gì ! Ngày biết được mình vô sinh, trong khi chồng là con trai một, chẳng phải chính chị là người đề nghị ly hôn để anh tìm vợ khác đó sao ? Chẳng phải là chị đã quyết liệt đấu tranh với ba mẹ mình để họ chấp nhận sự việc thay vì làm rùm beng với bên nhà chồng đó sao ?

           - Không sinh con thì xin con nuôi. Thời đại này rồi...
           - Con mình vẫn hơn chứ. Thời nào cũng vậy thôi !
           - Hay mình cứ chờ đã. Y học giờ tiến bộ rồi, biết đâu...
           - Chờ sao được mà chờ. Đàn bà ngoài ba mươi tuổi sao sinh đẻ được nữa. Mình chịu thua thôi anh. Hãy cố tránh sau này "thương nhau mà bằng mười phụ nhau" đó đi !

           Vậy đó. Hai vợ chồng đã nói chuyện cùng nhau không biết đến lần thứ mấy thì ông chồng chị mới chịu xiêu lòng. Cái gật đầu của anh vừa khiến chị nhẹ lòng lại khiến chị nhói đau. Kỳ khôi vậy đó. Mình phải tự khen mình có bản lĩnh mới thuyết phục được chồng mới phải. Bởi mình đã quá mệt mỏi với những lời thăm hỏi ân cần, những ánh mắt dò xét, soi mói của họ hàng nhà chồng, cứ nghĩ thoát được khỏi cảnh ấy là lòng phải nhẹ tênh... Thế mà cả năm trời, chị vẫn day dứt về cái gật đầu đó, dù đã phải trách mình hàng trăm lần, hàng nghìn lần : anh ấy bằng lòng ly hôn thì lỗi lầm gì nào ! Mà chẳng phải mày ép chồng vào con đường cùng đó sao ? Mày muốn gì đây. Muốn ông chồng phải sụt sùi, nước mắt ngắn nước mắt dài trước khi gật đầu à ? Rõ điên khùng ! Chính mày có giọt nước mắt nào đâu...

          Người phụ nữ lại trở về với những  giọt mưa ngoài cửa kính từ góc ngồi trong quán cafe. Từng giọt nước cứ tuôn dài, tuôn dài rồi ôm chầm lấy nhau, hôn nhau trên cửa kính. Mắt người phụ nữ hình như vừa đọng lại một giọt nước mưa, cay xè. Một chiều nào đó thời sinh viên, người yêu chị đã nói :

          - Coi kìa, những giọt mưa mới hạnh phúc làm sao ! Chúng biết chạy vào nhau để ôm nhau, hôn nhau đấy !

          Nhớ lúc đó chị chỉ mỉm cười. Cái e ấp của những lần hẹn hò đầu ấy mà. Chị rất thích cái hình ảnh "những giọt mưa hôn nhau" mà không dám nói ra. Bởi ngay cả một cái nắm tay đôi bạn cũng chưa thể nữa là... Dù vậy, mình đã rất hạnh phúc. Trong cái quán cà phê thân mật, nhỏ bé như một tầng hầm kia, trong từng giọt cà phê đăng đắng ngọt ngọt chị bắt đầu làm quen để sau này đâm ra "nghiền" mãi đến bây giờ ấy, cô thiếu nữ trong chị cảm nhận được sự kỳ diệu của tuổi xuân thì, một xuân thì vàng mơ, tím ngát hay xanh biếc như cầu vồng bảy sắc mỗi ngày mỗi mọc lên trong hồn mình.

          Dĩ nhiên người yêu đầu đời ấy chẳng phải là chồng chị sau này. Những mối tình lãng mạn như thế thường không lâu bền. Hình như mình cũng chẳng buồn khổ gì lâu khi chia tay người tình đầu. Hình như cho đến lúc đó, hai đứa cũng chưa hề có một nụ hôn thực sự, như "những giọt mưa hôn nhau" ! Sau này, thi thoảng lắm nhớ lại thời hoa niên của mình, có lẽ chị có chút nuối tiếc : chẳng biết nụ hôn của anh ấy như thế nào nhỉ ? Có say đắm, mặn mà như những giọt mưa trên cửa kính mà hai đứa ngắm nhìn không biết bao lần ?

(Còn nữa)

2 nhận xét:

Chúc Linh nói...

Chuyen dang thuong qua

Viên Thạch nói...

Chú CL cẩn thận không lại vỡ tan thành trăm mảnh... là toi !