Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Nỗi lòng Thuỷ Tinh


                                   
                                   Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
                                   Anh hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
                                   Thì không hẹn cớ sao Em lại đến
                                   Dấu chân in thành nhịp của tương tư.

                                   Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
                                   Vô cảm bao năm, giờ chợt biết đớn đau
                                   Sẵn sàng đổi mọi vàng son vương phủ
                                   Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.
                             
                                   Một lần qua Em làm sao biết được
                                   Phía sau mình có kẻ trót đa mang
                                   Đã đổi hết bao giàu sang, quyền lực
                                   Lấy một lần yêu, một lần đến muộn màng ...

                                   Kiệu người ta  đã đón Em về trước
                                   Thôi thế ngàn năm cũng vẫn chỉ một mình.
                                   Giá được vỡ tan như là xác pháo
                                   Tiễn kiệu Em đi về phía không anh.

                                   Bao lễ vật lại trả về nguyên vẹn
                                   Vì có bao giờ đón được Em đâu
                                   Em đừng trách nếu anh làm giông bão
                                   Chút lệ buồn của kẻ đến sau.

Thơ Giang Tuấn Đạt

5 nhận xét:

QV nói...

Anh sẽ vui, nếu biết em hạnh phúc,
Vì yêu là mang hạnh phúc cho nhau.
Cầu chúc cho em chuỗi ngày sống đẹp.
Dù trong lòng vẫn quặn đớn đau.

Viên Thạch nói...

Chú QV dường như rất có kinh nghiệm "nỗi lòng Thuỷ Tinh" này !

QV nói...

Đấy là chú đoán thế.

Chúc Linh nói...


Nhân đọc bài thơ của GTĐ tặng cháu VT bài này nhé

NGẪU HỨNG PRAHA

Anh lại một mình giữa trời Tây xa lạ
Giữa những nỗi buồn và những tình yêu
Anh lang thang giữa một chiều cuối hạ
Chẳng biết về đâu khi ánh nắng đã phai mầu

Anh lại nhớ về em và về nơi ấy
Tổ quốc mình thương mến biết bao nhiêu
Anh bước vội một mình trên thành cổ
Pra ha đầy ắp những phiêu diêu

Anh đã đến quảng trường con ngựa
Tưởng nhớ về Vaslav xa xôi
Anh đã khóc bên tượng đài liệt sỹ
Người lính xưa chinh chiến mãi không về

Anh đã đến chiếc cầu bằng đá
Của ngày xưa thấm đậm xác bao người
Anh đến ngắm hoàng cung vĩ đại
Của mùa hè vàng, tím mãi không thôi

Anh đã qua chiếc cầu thơ mộng
Những khóa tình thắt chặt mãi bên nhau
Anh đã đến bên đồng hồ cổ kính
Con gà kia điểm nhịp mỗi giờ sang

Đêm dần xuống ánh trăng mùa hạ
Soi bóng hình thành cổ Ôlomouc
Giá như được ghé qua đây lần nữa
Anh chắc mình vẫn thấy đẹp như mơ

Olomouc 25/07/2013

Viên Thạch nói...

Ôi. Cảm ơn chú CL. Đây có phải là quà "đáp lễ" cho vụ cháu làm thơ phụ họa "Em về dưới mưa" của chú không đấy ? Chú làm cháu cảm động quá vì được tặng thơ. Mà thơ lại đặc biệt vì ra đời khi chú ngao du trời Tây mới xịn chứ ! Có lẽ chú phải thêm phần hoàn cảnh ra đời và lý do tặng cháu nữa chứ nhỉ ?. Cháu cảm ơn chú rất nhiều, rất nhiều !