Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Chạm vào da thịt Mường Lò


       Tôi có nhiều ước mơ và hình như ước mơ nào cũng nhỏ bé cho nên tôi thường đạt được, những điều tôi không có được chỉ là do phải lựa chọn 1 trong cùng thời điểm mà thôi. Đôi khi tôi tự hỏi, sao mình không mơ ước những gì thật lớn lao để mỗi khi những điều vượt qua dự tính bất ngờ xuất hiện, tôi sẽ không tự nhận rằng mình có số may mắn, số phong lưu !


        Tôi thường nỗ lực hết mình với những gì mình mong muốn, từ công việc, gia đình cho đến cả những sở thích cá nhân. Tôi luôn tâm niệm rằng nếu mình thích, mình quyết tâm, những người đó làm được mình cũng sẽ làm được, vấn đề chỉ là thời gian thôi (một niềm tin mù quáng !). Tôi có nhận thấy là mình chẳng ước gì ngoài tầm tay mình cả, giống như là anh nông dân chẳng ước gì nhiều quanh những bước chân trâu ! Nhìn lại, tôi cũng hơi tiêng tiếc. Giá mà tôi có nhiều ước mơ to lớn hơn nữa, biết khát khao hơn nữa thì những cơ hội đến tôi đã không dũng cảm mà từ chối nó như thế ! Tôi hay thấy những điều ai đó cho là bình thường lại thực sự to lớn đối với tôi, có lẽ thế mà ước mơ tôi nhỏ lại. Có lúc tôi nghĩ, tôi thấy mình như một cây thông dại, cứ tràn đầy nhựa sống, cứ nở hoa mà chẳng cần ai đến ngắm và tự tại, ung dung chờ đợi đủ bốn mùa... !


    
        Thời gian vẫn trôi đi, tôi vẫn có nhiều dự định, có lẽ nó sẽ được hiện thực hóa dần dần... Một ước mơ nhỏ nhoi nằm trong "chuyên đề" sở thích "nhất định, một ngày tôi sẽ viết về quê hương tôi, miền quê tôi yêu nhất"... đã xuất hiện từ lâu, chưa kịp làm thì hôm kia, nhận được mail từ ông (anh) Xã, bài viết "Chạm vào da thịt Mường Lò" của một ai đó về quê hương tôi. Bài viết hay quá, tôi lại nhận vơ là, bài viết như một món quà, như là tâm tư tôi được gửi cùng vào trong đó, như là ước mơ sẽ viết của tôi đã trở thành hiện thực...  Xin giới thiệu cùng bạn đọc

3 nhận xét:

QV nói...

Tác giả chạm đến "da thịt Mường Lò", còn bài báo của tác giả chạm đến trái tim người đọc. Hôm nào ta về Mường Lò hả cháu? Mà sao hôm nọ cháu bảo suối Thia cạn rồi?

Viên Thạch nói...

Giờ suối Thia cạn lắm rồi chú ạ. Lần nào về cháu cũng thấy tiếc.

Viên Thạch nói...

À, có hẳn một chi bộ sinh hoạt Đảng lần nào cũng có nội dung "khi nào về Nghĩa Lộ" nữa đấy chú ạ ! Người có rồi, xe có rồi, tài xế có rồi, xăng xe có người tài trợ rồi, chỉ là thời gian thôi. Chú cứ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cháu hô là lên đường chú nhé !